Ôm tâm lý không ăn được nho thì nói nho chua, nữ nhân mập mạp như heo nhập kia đứng trước cửa khoang, thấy Triệu Khách đã được xuống máy bay, không nhịn được bĩu môi nói nhỏ.
Nhưng nữ nhân nói xong đột nhiên thấy nam nhân liếc mắt nhìn về phía nàng, trong đôi mắt trũng sâu hiện ra tia sáng lạnh.
Trong chốc lát sắc mặt nữ nhân trắng bệch, thậm chí cả cơ bắp cũng không ngừng run lên.
Dùng bốn chữ để hung dung đó là “cả người lạnh băng”.
Sau khi cả người run rẩy, lại… Không khống chế được việc bài tiết.
Những người còn lại thấy thế lập tức tránh xa, ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay chụp.
“Không! Đừng quay, ta… Ta a!!”
Chờ đến khi nữ nhân tỉnh táo lại, Triệu Khách đã xuống máy bay từ lâu, lúc này nữ nhân mới nhận ra mình trở thành trò cười, hai tay che mặt hét ầm lên.
Nhưng dáng vẻ vụng về này lại khiến cả đám người chế giễu, cuối cùng mí mắt trợn ngược, dứt khoát ngất xỉu.
Đi ra cửa lớn sân bay.
Chỉ thấy bên ngoài sân bay đã đậu đầy xe taxi và xe ba gác.
Triệu Khách không để ý đến xe taxi, mà trực tiếp lựa chọn xe ba gác ở ven đường: “Đến Thiên Miêu trại!”
“Tiểu huynh đệ, đến nơi rồi, đây là Thiên Miêu trại.”
Triệu Khách ngạc nhiên nhìn theo cánh tay lão hán, quay đầu nhìn sang chỉ thấy sau lưng là từng tòa nhà sàn Miêu tộc, trông tráng lệ như cây nấm sau cơn mưa.
Triệu Khách lạnh lùng đi xuống xe ba gác, Triệu Khách lấy ra 100 đồng từ trong ngực đưa tới.
Nhìn tòa Thiên Miêu trại trước mặt, nơi này là một khu du lịch khá tốt ở địa phương, đồng thời cũng là nơi sinh sống của Miêu tộc.
Cho dù không phải mùa cao điểm du lịch, nhưng Triệu Khách cũng thấy rất nhiều du khách tụ tập ở cửa ra vào, mua một tấm vé vào cửa, Triệu Khách bình tĩnh trà trộn trong đoàn du lịch, cùng đi theo vào.
Nhưng chưa đi được bao xa Triệu Khách đã chán nghe hướng dẫn viên du lịch giảng giải, hắn đi một mình, cho dù từng dãy nhà sàn đã được tu sửa lại nhưng trông vẫn có nét đặc trưng truyền thống rất đẹp của người Miêu.
“Đây là cái gì??”
Triệu Khách thấy trước quán nhỏ có trưng bày hoa quả màu vàng óng, không khác với quả hồng là bao nhưng bên trên mọc rất nhiều gai nhọn sắc bén, dáng vẻ rất xấu xí.
“Lê gai, nếm thử đi, ăn không ngon thì không lấy tiền.”
Thấy có khách hàng, người bán hàng rong lập tức nhiệt tình đưa một quả lê gai sang, hắn ta còn dùng dao cắt ra vài múi, Triệu Khách nhìn thử thấy bên trong còn có chút hạt.
Triệu Khách vừa cắn một miếng ánh mắt đã sáng ngời, thịt quả dày mềm mại mang theo vị ngọt thơm mát, sau khi ăn hết Triệu Khách cảm thấy đầu lưỡi mình rất ngọt.
Xuất phát từ sự nhạy bén của nghề nghiệp đầu bếp, sau khi Triệu Khách cẩn thận ăn hết, hỏi: “Chỗ các ngươi có cách ăn nào khác không?”
“Ôi chao, nghe đã biết ngươi là người sành ăn, thứ này ngâm rượu uống là tốt nhất, sau khi phơi khô cắt trái cây ra, ngâm nửa tháng là uống được, nếu ngươi cảm thấy rắc rối có thể ướp nước đường rồi ăn cũng được.”
Sau khi người bán hàng rong nghe thấy Triệu Khách hỏi thăm, trên khuôn mặt nở nụ cười giản dị, dùng tiếng phổ thông lưu loát để giới thiệu với Triệu Khách.
Nhưng người bán hàng rong giải thích xong, hiển nhiên Triệu Khách thấy không hài lòng, nếu ăn loại trái cây này như vậy sẽ có phần lãng phí, nếu có thể làm thành món điểm tâm ngọt, tin tưởng sẽ là một món ngon.
“Ta lấy hết!”
Triệu Khách chỉ vào những sọt trái cây này, vung tay lên mua sạch, dù sao trong sách tem của hắn vẫn còn không gian, để trống cũng lãng phí, đặt thêm hai giỏ hoa cả cũng được.
“Được được được!”
Người này ngồi đến tận trưa cũng không bán được bao nhiêu, không ngờ lần này lại có thể bán sạch, vẻ mặt người bán hàng rong vô cùng vui vẻ, còn giảm giá cho Triệu Khách, thậm chí tặng luôn cả giỏ đựng cho Triệu Khách.
“Ngài ở chỗ nào, để ta đưa đến cho ngài?”
“Ta vừa đến, còn chưa tìm được chỗ.”
“Vậy ngài đến nhà ta đi, tầng hai ở tiểu viện sau nhà ta rất sạch sẽ, có thể tắm rửa, có nước nóng, tiền ở lại cũng không đắt.
Nghe thấy Triệu Khách vừa đến, vị hán tử thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi này rất vui mừng, tuy đã sắp mười một giờ rồi, nhưng bây giờ căn phòng này vẫn để trống, có thể cho thuê lại càng tốt hơn.
Hơn nữa Triệu Khách vừa đến đã mua hai giỏ lê gai của hắn ta, còn không hề trả giá, Bảo Vũ rất thích vị khách hào phóng như vậy.
“Được!”
Triệu Khách suy nghĩ, tuy Thiên Miêu trại đã thương mại hóa rất hoàn thiện, nhưng so với những khách sạn nghìn bài một điệu kia, có thể ở lại nhà dân cũng khá tốt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo sạch sẽ.
“Đi đi đi, ta mang về giúp ngươi, ngươi cứ gọi ta là Bối ca được rồi, ngươi là khách của nhà chúng ta, đêm nay mời ngươi uống rượu!”
Chỉ thấy hai tay Bảo Vũ xách hai giỏ lê gai lớn, sải bước đi ở phía trước, vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh xung quanh cho Triệu Khách, đồng thời không quên giới thiệu phong tục địa phương.