Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1210 - Chương 1210. Đường Chết

Chương 1210. Đường chết Chương 1210. Đường chết

Thấy hành động của Tiết Đào, vẻ mặt mấy đồng học đằng sau lập tức trở nên căng thẳng, có người xông lên muốn ngăn cản Tiết Đào, nhưng sức lực của bọn họ so sánh với Tiết Đào hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Tiết Đào chỉ nhẹ nhàng đẩy, mấy học sinh nhào lên người hắn ta đã bị đẩy bay ra ngoài.

Lúc này nam mắt kính cầm đầu đứng phía sau nhặt một cục gạch, hung hăng đánh vào gáy Tiết Đào.

Kết quả một cục gạch đập xuống, cục gạch nát vỡ thành hai mảnh, nhưng đôi mắt Tiết Đào không chớp lấy một cái, ngược lại quay đầu cười lạnh, thuận tay cướp lấy nửa cục gạch còn lại trên tay nam mắt kính.

"A!"

Nam mắt kính đã sợ đến choáng váng, thấy Tiết Đào giơ cục gạch lên vô thức đưa tay che đầu của mình.

Kết quả Tiết Đào trở tay nện một nửa cục gạch trên tay vào đầu mình, cục gạch bị nện vỡ nát, bột gạch màu đỏ rơi xuống theo trán Tiết Đào.

Nhìn nam mắt kính đã bị dọa sợ, Tiết Đào phát ra tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi, đừng nói cục gạch, dù là bình gas thì hắn ta vẫn nện như thế.

Trấn áp những học sinh này, Tiết Đào quay đầu nhìn về phía Vương Vi.

"Đây đều là ngươi vẽ, tất cả nơi này đều là ngươi giở trò quỷ, thả chúng ta rời khỏi nơi này, nếu không ngươi có thể thử đầu ngươi một lần, xem có cứng rắn như cục gạch không."

"Ngươi đừng vờ ngớ ngẩn, ngươi mau thả Vương Vi xuống, nàng sắp không thở được!"

Những học sinh đằng sau thấy Vương Vi đã bắt đầu không thở nổi, nóng nảy muốn tiến lên.

Nhưng bọn họ cũng biết, Tiết Đào này trông đều là học sinh giống bọn họ, sức lực lại lớn đến kinh người, chỉ có thể đứng bên cạnh vội vàng hô lên.

"Đánh rắm, nàng đã tự sát, là người chết! Người chết! Các ngươi hiểu không!"

Lời nói của Tiết Đào rơi xuống, đột nhiên phát hiện những học sinh xung quanh đều im lặng.

Nam mắt kính đẩy con mắt, khẽ nói: "Huynh đệ, ngươi tỉnh táo lại, ngươi thả Vương Vi xuống trước, nàng là người câm, nơi này chỉ nhỏ như vậy, nàng cũng không chạy được."

"Câm điếc??"

Tiết Đào hơi ngạc nhiên, hắn ta lại không biết điều này.

Nếu Triệu Khách ở chỗ này nhất định sẽ cẩn thận nhớ lại, hình như lúc đầu nữ hài lôi kéo hắn, thật sự không có bất kỳ dấu vết từng nói chuyện nào.

Có lẽ lý do của nam mắt kính khiến Tiết Đào cảm thấy cũng có lý, hoặc là vì biết Vương Vi là người câm, trong lòng ít nhiều có chút xúc động.

Dù sao tận mắt xem nhật ký, Tiết Đào rất rõ Vương Vi đã gặp chuyện tồi tệ đến mức nào.

Tiết Đào cũng không phải là người lòng dạ sắt đá như Triệu Khách, nếu đã máu lạnh tuyệt đối không cho chút mặt mũi nào.

Trong lòng hắn ta vẫn có chút lòng trắc ẩn, chậm rãi thả Vương Vi xuống.

Ngoài miệng Tiết Đào còn hầm hừ bổ sung một câu: "Ta nể mặt tên bốn mắt này, ngươi đừng hiểu lầm."

"Tên bốn mắt???"

Khóe miệng nam mắt kính giật giật mấy lần, dường như không thấy thoải mái với cách gọi mới này, ra hiệu mấy học sinh khác xung quanh nhanh chóng đi qua, đỡ Vương Vi dậy.

Nhưng lúc này, con mắt Vương Vi nhìn chằm chằm nhật ký trên mặt đất, ngón tay với về phía quyển nhật ký, lo lắng phát ra tiếng kêu "ôi ôi".

Tiết Đào thấy thế, tay mắt lanh lẹ cướp lại quyển nhật ký.

"Thế nào, ngươi còn muốn dùng vật này hại... A?? Tại sao có thể như vậy??"

Tiết Đào còn chưa thể nói hết câu, chỉ thấy hình ảnh trong quyển nhật ký vẫn tiếp tục xuất hiện.

Lúc này trong tấm hình, hai người Triệu Khách và Vương Hằng bị nhốt ở góc chết.

Hoàn cảnh xung quanh cũng xuất hiện sự thay đổi, trên vách tường lại nhô ra từng khuôn mặt vặn vẹo, hai tay vồ về phía Triệu Khách và Vương Hằng.

Điều khiến người ta lo lắng nhất, con tam giác quái kia đã lao về phía hai người.

"Đáng chết, vì sao lại như vậy!"

Hình ảnh trên nhật ký còn đang không ngừng tự thay đổi, có thể thấy trên mặt Triệu Khách xuất hiện vẻ nghiêm nghị, trong loại hoàn cảnh chật hẹp này, dù Triệu Khách có rất nhiều thủ đoạn cũng không thi triển được.

Ngược lại, chỉ cần tam giác quái chui vào bên trong, cũng có thể ép Triệu Khách thành thịt vụn.

Tiết Đào cũng không biết Triệu Khách có con tem hoàng kim như Đại Hạ đỉnh, cho nên nhìn thấy hình ảnh trước mắt, nóng nảy đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.

"Là vật này giở trò quỷ?"

Tiết Đào nhìn quyển nhật ký trên tay, cắn răng một cái định phá hỏng quyển nhật ký.

"Đừng!"

Cũng may lúc này, nam mắt kính một phát bắt được cánh tay Tiết Đào, đồng thời quay đầu nhìn về phía Vương Vi.

Vương Vi không ngừng khoa tay làm ngôn ngữ tay, nam mắt kính thì làm người phiên dịch, thì thầm: "Ngươi phá hủy quyển nhật ký này, bọn họ đều phải chết, đưa nhật ký cho ta, ta có cách cứu bọn họ."

Nam mắt kính nói xong, lại tự bổ sung một câu: "Nhanh lên, ngươi muốn hại chết bọn họ à?"

Trong lòng Tiết Đào hơi do dự, cuối cùng vẫn buông tay.

Tuy đã buông quyển nhật ký ra, nhưng Tiết Đào vẫn không yên lòng đứng ở bên cạnh, con mắt vẫn nhìn chằm chằm Vương Vi, sợ nàng lại giở trò gì.

Vương Vi nhận lấy quyển nhật ký, cầm bút nhanh chóng sửa bức tranh.

Lúc này, Tiết Đào mới chú ý tới, Vương Vi không có cách nào trực tiếp thay đổi hành động của Triệu Khách và Vương Hằng ở trong tranh, thứ có thể thay đổi được chỉ có hoàn cảnh xung quanh.

Cây bút trên tay viết vào quyển nhật ký tạo ra tiếng sạt sạt sạt, không ngừng vẽ ra hình ảnh mới ở trên trang giấy trắng.

Bình Luận (0)
Comment