Lúc này, Tiết Đào mới chú ý tới, cùng lúc Vương Vi thay đổi hình ảnh trong quyển nhật ký, sẽ để lại rất nhiều bút than màu đen, khiến trong quyển nhật ký sinh ra một tầng đen sì.
"Những sương mù màu đen đó chính là cái này??"
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Tiết Đào càng nghiêm nghị hơn, nhìn chằm chằm vào Vương Vi này, trong ánh mắt đầy hoang mang.
Lúc này trong hầm trú ẩn, vẻ mặt Triệu Khách vô cùng nghiêm nghị, gọi ra kiếm khí chặt đứt những cánh tay vươn ra từ trên vách tường xung quanh, đồng thời ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Hằng bên cạnh, nói: "Không muốn chết thì ngoan ngoãn cho ta."
Vương Hằng đã sớm sợ vỡ mật, lúc đi về phía trước có một cái tay vươn ra từ trong vách tường, suýt nữa kéo thẳng hắn ta vào trong vách tường.
Nếu không phải Triệu Khách tay mắt lanh lẹ, một búa chém đứt cái tay kia, hiện tại Vương Hằng cũng không dám tưởng tượng mình sẽ có kết quả như thế nào.
Sau khi nghe được câu nói của Triệu Khách, Vương Hằng đâu dám hành động lung tung, hiện tại Triệu Khách cũng là lá bùa giữ mạng của hắn ta.
"Rống!!!"
Ngay vào lúc này, trong bóng tối vang lên tiếng gầm giận dữ, là tiếng gầm truyền đến từ đằng xa.
"Tam giác quái!"
Trong không khí tràn ngập mùi vị quen thuộc, vẻ mặt Triệu Khách trở nên nghiêm nghị, chỉ có thể nói tên này đuổi tới rất đúng lúc.
Nghe tiếng động chắc là rất gần, hơn nữa còn đang di chuyển về phía này, chỉ là tốc độ cũng không nhanh.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Tiếng bước chân khiến mặt đất cũng rung lên, sắc mặt Vương Hằng lập tức trở nên trắng bệch, vô thức tới gần Triệu Khách một chút.
Trong lòng nói không hối hận là giả, hắn ta đã hối hận đến xanh cả ruột
Hiện tại phía sau là một con đường chết, Triệu Khách muốn trốn tránh hoặc là ẩn nấp đã là không thể nào, cách duy nhất cũng là trốn vào Đại Hạ đỉnh.
Nhưng hắn đến là muốn làm thịt con súc sinh này, trốn đi cũng không phải phong cách của Triệu Khách.
Không biết vì sao, dường như vì tam giác quái phát ra kịch liệt rung động, những bàn tay và mặt người trên vách tường dần biến mất.
Thấy thế, Triệu Khách hơi nhướn mày, nhìn chằm chằm vách tường xung quanh một vòng, sâu trong con ngươi chợt lóe lên tia sáng lạnh.
"Này!"
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên quay người.
"Cái gì??"
Vương Hằng còn chưa hiểu Triệu Khách muốn làm gì, chỉ thấy Triệu Khách đột nhiên tát một cái vào mặt Vương Hằng, một tát này đánh Vương Hằng vòng tại chỗ ba vòng, cả cái đầu vang lên ong ong.
Trước mắt biến thành màu đen, cả người ngã vào trong nước đọng.
Cũng không biết qua bao lâu, Vương Hằng cảm giác được trên mặt mình bành trướng từng đợt, mở to mắt nhìn lên.
Lúc này mới phát hiện, hắn ta lại bị treo ngược ở trên đỉnh hầm trú ẩn, cách mặt đất ít nhất năm sáu mét, Triệu Khách bị hắn ta coi là lá bùa giữ mạng cũng đã biến mất.
Trên mặt đất, cái đèn pin kia chiếu sáng nửa không gian.
"Này! Này! Ta đệt, ngươi ở chỗ nào? Đừng đùa, ngươi ở đâu!!"
Vương Hằng gọi hai tiếng nhưng trong hầm trú ẩn trống rỗng, chỉ có tiếng của một mình hắn ta đang vang vọng.
"Ầm!"
Ở cuối thông đạo mờ tối, một tiếng bước chân ầm ập vang lên khiến vẻ mặt Vương Hằng không khỏi trở nên căng thẳng, ực một tiếng, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Bạn học nhỏ, tiểu huynh đệ, tiểu tổ tông, ngươi ở đâu, nhanh đi ra đi, ta tìm được cục vàng, ta chia cho ngươi một nửa được không, không, cho ngươi hết, ngươi nhanh đi ra đi."
Vương Hằng khẽ gọi Triệu Khách, tiếng động trong đường hầm càng ngày càng gần, da đầu Vương Hằng cũng trở nên tê dại, vội vàng ngừng thở, theo tim đập rộn lên, Vương Hằng mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa đường hầm trước mặt.
Nhưng một tràng tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc lại khiến Vương Hằng ngẩn người.
"Ba ba! Sao hôm nay ngươi vui vẻ như vậy, còn mua thịt!"
"Hắc hắc, đừng nói hôm nay, về sau nhà ta đều có thịt ăn, nhanh rửa tay rồi gọi bà ngươi chuẩn bị ăn cơm, hôm nay chúng ta làm thịt kho tàu ăn."
Đoạn đối thoại vừa quen thuộc vừa xa lạ này khiến ánh mắt Vương Hằng xuất hiện sự thay đổi.
Ba ba!
Vương Hằng đã không nhớ rõ, lần trước mình nghe thấy hai chữ này là năm năm trước hay mười năm trước.
Ánh mắt mờ mịt, không biết nghĩ tới điều gì khiến hắn ta cố gắng né tránh đoạn ký ức này, nhưng tiếng nói vẫn đang tiếp tục, là tiếng gọi ầm ĩ đầy hưng phấn của Vương Hằng.
"Mẹ, thôn chúng ta phải di dời rồi! Bên Ủy hội thôn đã đưa ra giấy thông báo, nói là dự định xây dựng phát triển bên này thành vùng mới, điều khoản bồi thường đã được đưa xuống, một người bồi thường 10 vạn, cộng thêm phí phá dỡ..."
Giọng nói này khơi gợi lên ký ức đáng sợ nhất trong lòng Vương Hằng.
Cho dù hắn ta không muốn suy nghĩ, nhưng trong đầu vẫn không nhịn được nhớ lại hình ảnh ngày đó.
Nhớ mang máng lúc ấy hắn ta tính toán khoản bồi thường giá trên trời sắp chuyển vào tài khoản của mình, khiến hắn ta không nhịn được uống thả cửa một trận.
Đây là bình Ngũ Lương Dịch mà hắn ta tốn 300 đồng mua được từ siêu thị.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, muốn đưa một bình cho lão thôn trưởng, hắn ta cũng phải thịt đau cả nửa ngày.
Nhưng ngay lúc đó sắp di dời, từ nay về sau hắn ta muốn uống gì thì uống đó, chờ mấy trăm vạn rơi trên tay mình, còn thiếu chút tiền này sao?
Vương Hằng nhớ đêm hôm đó hàng xóm còn đặc biệt mua pháo chúc mừng ngoài cửa.