Cuối cùng giáo viên ở trường đã biết việc của nữ nhi, có người khinh thường, thậm chí còn động tay động chân.
Vương Hằng cũng giả vờ câm vờ điếc, cách duy nhất để hắn ta hiểu nữ nhi là xem trộm quyển nhật ký của nàng.
Phát hiện chuyện không tốt lại xé một trang trên quyển nhật ký xuống, cho đến trước khi Vương Vi nhảy lầu đã cho hắn ta một cục vàng...
Cuộc nói chuyện quen thuộc không ngừng lặp lại bên tai, khiến Vương Hằng sợ đến vỡ mật, thét to: "Đừng nói nữa!"
Vương Hằng không ngừng giãy giụa, nước mắt lăn xuống theo khóe mắt, nhớ lại những hình ảnh này cứ như một cơn ác mộng.
Trong trí nhớ, ánh mắt Vương Vi, giọng nói Vương Vi.
Thậm chí vào ngày nàng ra đời, mẫu thân của nàng xuất huyết, lôi kéo tay hắn ta dặn dò hắn ta nhất định phải chăm sóc nữ hài thật kỹ lưỡng.
Từng tiếng nói quen thuộc như lưỡi đao bén nhọn đâm vào lồng ngực của hắn ta, tra khảo lương tri của hắn ta.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nàng không phải nữ nhi của ta, nàng là tạp chủng Phù Sinh gia, nàng không phải con ruột của ta!!"
Gào đến cuối cùng, Vương Hằng đã dốc hết sức lực, tiếng thét chói tai tức giận như một con chó hoang mất lý trí.
"Rống!!!"
Nhưng tiếng thét chói tai của hắn ta nhanh chóng im bặt theo tiếng gào thét trầm thấp trong đường hầm, con mắt mở ra, dựa vào ánh đèn pin nhìn sang.
Chỉ thấy tam giác quái chậm rãi thò đầu ra ở cửa đường hầm.
Trong nháy mắt, cơn giận trước đó lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn.
"Quái... Quái... Quái vật!"
Nhìn tam giác quái chậm rãi há miệng, mùi hôi thối xông vào mũi khiến trong dạ dày Vương Hằng quay cuồng một hồi.
Vừa rồi vẫn là con chó hoang tức giận, hiện tại đã biến thành chó nhà cụp đuôi.
Thân thể Vương Hằng run lên, chất lỏng màu vàng sẫm chảy xuống, khiến trong không khí tỏa ra mùi khai thối nồng nặc.
Nhưng dường như tam giác quái rất thích loại mùi vị này, nhúc nhích thân thể khổng lồ của mình.
Dựa vào ánh sáng đèn pin, Vương Hằng dần thấy rõ ràng thân thể đã hư thối trên người tam giác quái.
Da thịt bề ngoài đã biến mất không thấy, trong máu thịt rối loạn lộn xộn không biết cắm thứ đồ chơi gì vào, có cái như là chân nữ nhân, hoặc là cánh tay gãy mất.
Thậm chí có vài chỗ đã lộ ra xương cốt màu trắng, trông càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nó ngửi mùi vị trên người Vương Hằng, chỉ thấy tam giác quái bò từng bước một vào cái động trống cực lớn này, thân thể khổng lồ lập tức nhồi đầy không gian hiện tại.
Chỉ thấy cánh tay thô to mạnh mẽ của tam giác quái mở ra, cào vào vách tường, thân thể đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, đầu tam giác to lớn vỡ ra như là nụ hoa nở rộ, lộ ra răng dày đặc giấu ở trong miệng tam giác.
Máu người tươi mới khiến tam giác quái hưng phấn lạ thường.
Nhìn cái miệng to tới gần trước mặt như vực sâu, máu trong người Vương Hằng cũng nguội lạnh.
Đúng vào lúc này, bóng dáng của Triệu Khách dần rõ ràng trong bóng tối bên cạnh Vương Hằng.
Hai chân chống đỡ góc tường, ánh mắt Triệu Khách lạnh lùng nhìn chằm chằm cái miệng mở rộng của tam giác quái, lấy ra một cái nồi sắt từ trong sách tem.
"Khát nước rồi, trước nếm thử cái này."
Chỉ thấy cùng lúc lời nói của Triệu Khách rơi xuống, nồi sắt bị Triệu Khách giơ lên, bên trong là dầu nóng sôi trào, soạt một tiếng đổ hết vào cái miệng rộng của tam giác quái.
"Xì xì xì..."
Một nồi dầu nóng vừa đun xong trong Đại Hạ đỉnh, vì đun một nồi dầu sôi này, Thuỷ Lộc cũng không rảnh nướng thịt, bận trước bận sau hơn nửa ngày, mặt đã sắp bị hun đen.
Lúc này một nồi dầu sôi rót vào miệng tam giác quái nhanh chóng cuốn lên một mùi tanh hôi gay mũi, giọt dầu phun tung toé dầu đánh vào trên mặt Vương Hằng, hắn ta đau đến mức oa oa kêu to.
"Ô!"
Khoang miệng đau rát, đầu lưỡi, vách miệng, thậm chí là cổ họng bị dầu sôi rót vào lập tức biến thành thịt chín, thế này cảm giác hơi giống dầu sôi giội ớt.
Theo tiếng kêu thảm thiết quái dị, thân thể tam giác quái giằng co kịch liệt, ngã thẳng xuống mặt đất, quay cuồng trái phải trong không gian không lớn như là cá thoát nước, xoay người giãy giụa trên mặt đất.
"Cứu... Cứu..."
Vương Hằng đã sợ đến choáng váng, con mắt nhìn Triệu Khách, đôi môi run run, đầu lưỡi cũng không thể duỗi thẳng.
Triệu Khách không để ý đến hắn ta, thu lại nồi sắt, dù sao cũng là đồ để nấu cơm, vẫn phải giữ lại nồi.
Thu nồi sắt vào trong sách tem, Triệu Khách chắp tay trước ngực, phát động Tự nhiên chi nộ.
Trên mặt đất vốn là xi măng kiên cố, lại bắt đầu nứt ra, đồng thời nhanh chóng sa hóa thành cát chảy.
"Ô ô!!"
Dường như tam giác quái cũng phát hiện điều không thích hợp, giãy giụa muốn chui ra từ trong cát chảy.
Nhưng hoàn cảnh xung quanh quá nhỏ, thân thể của nó căn bản không chui ra được, không ngừng di chuyển sẽ chỉ khiến thân thể của nó không ngừng rơi xuống trong cát chảy.
"Ngươi không phải biết đổi giọng nói sao? Kêu đi, hôm nay ngươi có kêu lên, cũng không có ai đến cứu ngươi."
Lạnh giọng cười một tiếng, ánh mắt Triệu Khách sinh ra vẻ dữ tợn.
Chỉ thấy dòng cát chảy bị Triệu Khách khống chế bắt đầu tăng tốc, hình thành lực lôi kéo vô hình, kéo nửa người dưới của tam giác quái vào trong cát chảy, cố định ở bên trong để nó không thể động đậy.