Sở dĩ không kéo hắn nó xuống, là vì chỗ bị hắn biến thành cát chảy cũng chỉ lớn như vậy, có sâu cũng không sâu được bao nhiêu.
Hắn cũng không có nhiều năng lượng biến nơi rộng lớn như vậy thành cát, kéo vào đó sẽ chỉ khiến tên này tiến vào trong đất bùn chạy mất.
Nhưng có thể cố định nửa người dưới của nó đã quá đủ với Triệu Khách.
Vốn thương tổn của tam giác quái đã rất nặng, trong hố sâu ở sân tập đã khiến nó gần như sắp phát điên.
Sau khi dược hiệu bộc phát khiến nó cảm thấy chỗ nào cũng khô nóng, hận không thể dùng một cây gậy đâm xuyên qua bản thân.
Ách, thao tác này cứ như nướng con bọ cạp ở đầu đường.
Đối với sự phản công của những quái vật khác, tam giác quái lại cảm thấy rất dễ chịu, ít nhất cảm giác đau đớn khi da thịt trên người bị xé ra, tạm thời để nó được thở dốc.
Hành động cắn xẽ bén nhọn khiến cả người nó thoải mái tới cực điểm.
Cái loại cảm giác này...
Cứ như trên cánh tay ngươi ngứa phát điên, phát hiện con muỗi cắn ngươi một nốt, gãi đã không có tác dụng nữa, nhưng móng tay bóp lên, cảm giác đó... Không sai, chính là cảm giác này.
Nó đã bị trọng thương, hiện tại ngay cả miệng cũng bị một chảo dầu sôi đun chín hơn phân nửa.
Lúc này tam giác quái bị kẹt ở phía dưới không thể động đậy, ngay cả miệng cũng không mở ra được, tiếng kêu thảm thiết ô ô ô quanh quẩn trong hầm trú ẩn.
Ở trong mắt Triệu Khách, hiện tại tên này cũng là lão hổ không răng, nhưng Triệu Khách cũng không nóng lòng xử trí tên này, nghiêng người bò tới bên cạnh Vương Hằng.
"Này, ta rất có hứng thú với cục vàng mà ngươi vừa nói, ngươi có muốn cho ta một lời giải thích hợp lý không."
Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói chuyện, tay kia cầm một cây chủy thủ, một đầu của chủy thủ đặt ở trên sợi dây, vô tình hay cố ý cắt dây thừng.
"Đừng!"
Thấy hành động của Triệu Khách, khuôn mặt Vương Hằng cũng đen sì.
Trong lòng hận Triệu Khách, hận đến ngứa răng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng.
"Có vàng, nơi này cất giấu hoàng kim, nhưng ta không biết cụ thể giấu ở đâu."
"Không biết, sao ngươi biết có vàng, có phải ngươi lại lừa ta không, giáo viên nói lừa người không phải hài tử ngoan."
Triệu Khách nói chuyện, chủy thủ đã bắt đầu cắt dây thừng.
"Không... Không phải, ta... Nữ nhi của ta biết, nàng viết rất rõ ràng trên một quyển vở, đúng là có vàng, hơn nữa cả một phòng toàn vàng."
"Nữ nhi của ngươi? Vương Vi? Ta đã thấy quyển nhật ký của nàng, phía trên không có viết, ngươi lại lừa ta."
"Không có! Là viết trong một quyển vở khác, các ngươi không biết đâu, trong quyển vở kia đều là những thứ mà nàng không muốn ta nhìn thấy, ta đều..."
Vương Hằng bị Triệu Khách từng bước ép sát, căn bản không có thời gian bịa chuyện.
Dưới tình thế nguy hiểm đã nói ra việc một quyển vở khác, rất hiển nhiên lúc Vương Hằng nói đến chỗ này cũng nhận ra mình đã nói lỡ lời, nói được một nửa đã lựa chọn im lặng.
"Vậy à, vở đâu?"
"Không mang theo!"
Triệu Khách gật đầu, tiếp tục cắt dây thừng.
"Đừng đừng đừng, ta mang theo, ở... Ở trong ống quần của ta, ngươi đừng tiếp tục cắt nữa! Sắp đứt rồi."
Vương Hằng ngẩng đầu nhìn sợi dây đã bị cắt ra một vết, lo lắng đến mức trên mặt ứa ra mồ hôi.
Hắn ta cũng không muốn có sự tiếp xúc thân mật gì với quái vật phía dưới, thành thật nói ra vị trí quyển vở, nhưng Triệu Khách vẫn không dừng tay.
Chỉ thấy Triệu Khách dùng một tay chậm rãi cắt dây thừng, tiếp tục hỏi: "Ngươi nói Vương Vi không phải nữ nhi ruột thịt của ngươi, nàng là nữ nhi nhà ai."
Triệu Khách không để ý đến việc cục vàng, thứ mà Triệu Khách thật sự cảm thấy hứng thú là thân thế của Vương Vi.
"Không phải, đây là việc nhà ta, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì."
Hài tử không phải ruột thịt, thật ra trong lòng Vương Hằng vẫn luôn biết, lúc trước mẫu thân Vương Vi tìm tới mình đã có thể nhìn thấy bụng, trong lòng Vương Hằng so sánh thời gian, cũng biết hài tử không phải là của mình, nghe nói hài tử là của Phù Sinh gia.
Lúc ấy hắn ta cũng là một nghèo hai trắng, cộng thêm mẫu thân của Vương Vi thật sự xinh đẹp, không chỉ không đòi lễ hỏi, còn đưa lên một vạn đồng tiền đồ cưới.
Vương Hằng suy nghĩ rồi cũng chấp nhận, nói với bên ngoài đây là hài tử của mình.
Nhưng nào ngờ còn chưa tới ngày sinh dự tính, mẫu thân Vương Vi đã sinh sớm.
Lúc đó hắn ta đi làm trong nhà xưởng, trong nhà cũng không có điện thoại, là mẫu thân của hắn ta phát hiện tình huống không đúng, vội vàng gọi người trong thôn đến giúp đỡ.
Kết quả sinh ra Vương Vi nhưng mẫu thân của nàng bị xuất huyết, chờ hắn ta trở về, người đã sắp không chịu được nữa.
Triệu Khách nghe đến đó, trong lòng không khỏi thấy hơi kỳ quái.
Dựa theo cách nói của lão bất tử Thuỷ Lộc này, mẫu thân của Vương Vi cũng chính là vị hôn thê của Phù Sinh kia, đã sớm bị đạo cô gieo chú.
Vào lúc sắp sinh, hồn phách sẽ bị kéo đi, giam vào tượng bùn trên cây hoa nhài, hài tử sinh ra cũng là một thai chết mới đúng.
Sao còn có Vương Vi chứ??
Ngay lúc Triệu Khách đang hoang mang, chỉ nghe Vương Hằng hùng hổ nói: "Cũng may nàng đã chết, nếu nàng không chết, trong bụng còn có một đứa nữa, mẹ nó, sao lão tử có thể nuôi sống hai hài tử."
"Còn có một đứa!"