Nhưng có một điểm khác với Đồ phu chi hạp, dường như muốn thăng cấp huyết chùy chỉ cần cứ đập xuống, không ngừng hấp thu oán khí bên trong là được.
So sánh ra, hình như đơn giản hơn Đồ phu chi hạp rất nhiều.
Trong lòng hắn rất tò mò, cuối cùng chuôi búa bình thường mua được từ trong cửa hàng tiện lợi có thể biến thành dáng vẻ gì, hắn cất kỹ cây búa.
Nhìn xác tam giác quái trước mặt, Triệu Khách suy nghĩ rồi ném vào sách tem.
Tuy có hơi thối, nhưng tam giác quái có thủ đoạn bẩn bắt chước tiếng nói, Triệu Khách cảm thấy vẫn có thể phát huy tác dụng.
Vào thời điểm then chốt, làm cái bẫy lừa người một lần, nghĩ thôi cũng cảm thấy kích thích.
Cho nên hắn giữ lại xác chết, dự định sau khi trở về làm cơm ăn cho Đồ phu chi hạp.
Cái gì?
Quá thối??
Ha ha, loại chuyện này không tồn tại với Triệu Khách.
Đủ loại chất phụ gia dùng một lượt, lại đặt ở trong nồi lớn nấu, phết lên mỡ bò phơi khô cũng là thịt bò khô tinh phẩm.
Dù sao Đồ phu chi hạp không chê sống nguội, ăn vào cũng không đau bụng.
Cũng may lúc này Đồ phu chi hạp ở trong sách tem cũng không biết rõ tình hình, nếu không chắc chắn phải há cái miệng rộng, gặm Triệu Khách đến trời đất tối tăm.
Dọn dẹp xong hết đồ đạc, lúc này Triệu Khách mới quay đầu nhìn về phía Vương Hằng còn chưa lấy lại tinh thần.
Thấy tên này cuộn thành một đống, Triệu Khách thật sự muốn một chân đạp nát đầu hắn ta, cầm quyển vở mà Vương Hằng đã nói trước đó ở trên tay rồi mở ra.
Triệu Khách lật xem từng tờ từng tờ, từng trang trên quyển vở đều là ác mộng khiến Vương Vi không đuổi đi được.
Trong đó có mấy lần nàng muốn từ bỏ, muốn chạy trốn, hình như sau khi Vương Hằng phát hiện quyển vở này, từ đó đã bắt đầu cho Vương Vi uống thuốc ngủ.
Từ người cha hiền lành đến người cha súc vật, sau lần đầu tiên ranh giới cuối cùng bị phá vỡ, lập tức xuất hiện lần thứ hai, lần thứ ba... Sau cùng hoàn toàn vứt bỏ ranh giới cuối cùng.
Điều này cũng như trộm đồ, trộm một lần sẽ rất lo lắng, rất giãy giụa, nhưng lần tiếp theo cần tiền, ngươi sẽ nghĩ đến việc đi trộm vì đã cảm nhận được cảm giác không làm mà hưởng.
Ngươi sẽ đặt tay lên lương tâm của mình nói đây là một lần cuối cùng, nhưng lần thứ ba, lần thứ tư, cho đến khi bị bắt được tại chỗ, ngươi cũng chưa chắc đã tỉnh ngộ, chỉ cảm thấy vận khí không tốt.
Lật sang từng tờ, Triệu Khách cũng không cảm thấy tức giận vì hành vi man rợ này.
Đối với Vương Vi, trong lòng hắn ngoại trừ chút đồng tình, lại không có chút cảm xúc nào với bi kịch của nàng, thậm chí còn có mấy phần khinh bỉ và phiền chán.
Tuy Triệu Khách và Vương Vi không gặp tình cảnh giống nhau, nhưng việc hắn gặp phải khi đó vượt xa Vương Vi.
Nhưng hắn chưa bao giờ dừng phản kháng, Vương Vi gặp chuyện hiện tại, dùng lời của Triệu Khách để nói: "Nhẫn nhịn nhiều đến mức nào, tổn thương sẽ lớn đến mức đó."
Nếu không thể phản kháng giống sói, vậy cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn như chó.
Ở mấy trang cuối cùng của quyển vở, Triệu Khách tìm ra thứ mà hắn muốn tìm, bên trong là đoạn giao lưu của nàng với đạo cô sau khi quay về trường vào ngày đó.
Đạo cô dẫn nàng đi vào hầm trú ẩn, đồng thời thấy được một căn phòng toàn vàng trong hầm trú ẩn, Vương Vi cũng lấy ra một cục từ bên trong.
Đây là lý do vì sao Vương Hằng to gan lớn mật chạy đến nơi này.
Nguyên một phòng vàng chắc chắn là tiền tài từ trên trời rơi xuống với một tên dân cờ bạc cược đỏ mắt như Vương Hằng.
Không nói lấy được toàn bộ, chỉ cần lấy được một số nhỏ, đời này hắn ta cũng có thể không lo cơm áo.
Nói một cách khác, Vương Hằng đã chuyển chiếu bạc đến nơi này, thua là mạng của mình, thắng... Là hắn ta có thể xoay người.
Một chân đá vào trên mông Vương Hằng, Triệu Khách không nhịn được nói: "Nếu ngươi vẫn chưa chịu dậy, vậy ở lại chỗ này một mình đi."
"Đừng!"
Nghe thấy Triệu Khách muốn rời khỏi, Vương Hằng giật mình, đầu óc lập tức tỉnh táo.
Hắn ta thấy Triệu Khách là cây cỏ cứu mạng mình, nhất định phải theo sát hắn, tuyệt đối không muốn xa cách hắn nửa bước.
Một chỗ khác, một đoàn người Tiết Đào ngồi bên cạnh Vương Vi, yên lặng không nói.
Lúc Vương Hằng bị tam giác quái mô phỏng tiếng nói mê hoặc, cũng đã nói hết những điều nên nói, bao gồm cả việc vì sao Vương Vi biến thành câm điếc.
Mặc dù trong quyển nhật ký không phát ra tiếng lại có chữ viết, có đôi khi sức cuốn hút của chữ viết vượt xa giọng nói.
Bọn họ đều thấy được những chữ viết về câu chuyện xưa, đều có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc chập trùng của Vương Vi.
Đặc biệt là lúc Vương Hằng hét lên câu Vương Vi không phải nữ nhi của hắn ta, ngay cả Tiết Đào cũng hơi nổi nóng.
"Cái kia... Muội tử, chỉ cần một câu nói của ngươi, lão tử lập tức giúp ngươi phế hắn, thập đại cực hình Mãn Thanh, đảm bảo hắn không chịu thiếu một cái nào."
Tiết Đào là đại lão thô lỗ, giết người như giết chó, nhưng muốn nói an ủi người... Trong lúc nhất thời mồm miệng Tiết Đào cũng biến thành ngu ngốc, kìm nén nửa ngày mới nghĩ ra câu nói này.
"Nàng không biết nói chuyện!"
Nam mắt kính đứng bên cạnh không nhịn được nhắc nhở Tiết Đào một chút.