Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1217 - Chương 1217. Huyết Chùy Thăng Cấp! (2)

Chương 1217. Huyết chùy thăng cấp! (2) Chương 1217. Huyết chùy thăng cấp! (2)

Tiết Đào hơi ngạc nhiên, chợt cầm lấy cục gạch trên mặt đất, tiện tay đập vào trán mình, dọa nam mắt kính lập tức rụt cổ không còn dám nói nhảm.

"Hừ hừ!"

Thấy nam mắt kính không nói gì nữa, Tiết Đào hừ lạnh hai tiếng, phát hiện dùng cách này để đối phó người bình thường lại rất tốt.

Giá trị thực dụng, e rằng chưa chắc đã thua Quỷ hoặc của Triệu Khách.

Vương Vi cúi đầu, mái tóc dài che đậy khuôn mặt của nàng.

Từ đầu đến cuối, nàng không nói gì, chỉ viết một hàng chữ ở góc trên cùng bên trái quyển nhật ký: "Ta rất tốt, cảm ơn."

Thấy thế, một đoàn người nam mắt kính cũng không biết nên nói cái gì, nhao nhao rời khỏi chỗ này, nhường không gian cho Vương Vi, cho nàng đủ không gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Tiết Đào biết Vương Vi không phải người xấu, cũng không phải kẻ đầu têu trong nhiệm vụ chính tuyến lần này, trong lòng lại rất đồng tình với Vương Vi.

Hắn ta cùng đám người nam mắt kính đi sang một bên, chỉ thấy Tiết Đào lấy ra một gói thuốc lá từ trong sách tem.

Sau khi mở ra, lại chia cho mấy học sinh mỗi người một điếu.

Nam mắt kính không biết hút thuốc nhưng vẫn cầm trong tay tay, học dáng vẻ hút thuốc của mọi người, hút hai hơi.

"Này, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?"

Tiết Đào châm lửa hút mấy hơi, lúc này mới lên tiếng dò hỏi.

"Đừng nói nữa, hắn gặp tai nạn xe cộ là chuyện ngoài ý muốn, ta bị người ta đâm một dao, kết quả không cẩn thận đâm vào động mạch chủ, mấu chốt là đối phương đâm sai người!"

Nam mắt kính giới thiệu, thật ra bọn họ đều là học sinh chết ở gần trường học, có người là ngoài ý muốn, có người là thiên tai.

Nam mắt kính khá xui xeo thuộc về nhân họa, là đối phương đâm sai người, cản dao thay người khác.

Bi kịch nhất là, đến bây giờ hắn ta cũng không biết mình chịu một dao thay cho người nào.

Chỉ là lúc sắp chết nghe được có người hô lên đâm nhầm người, cũng là câu nói này khiến hắn ta nghĩ lại sẽ buồn bực muốn nôn ra máu.

"Nói vậy, các ngươi đều đã chết."

Tiết Đào nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được ý của nam mắt kính.

IQ ngu xuẩn bị nam mắt kính khinh bỉ sâu sắc.

"Vấn đề bây giờ là, chúng ta bị nhốt ở nơi này, nhưng nơi này cũng không an toàn, cho nên không muốn tạo ra tiếng động quá lớn, nếu không dễ gây ra rắc rối."

Nam mắt kính cẩn thận nói rõ, nhưng cũng không giải thích rốt cuộc là rắc rối gì.

Tiết Đào cũng thẳng thắn, đối phương không nói thì hắn ta không hỏi, lại là vẻ mặt hoang mang lầm bầm lầu bầu.

"Kỳ quái, rõ ràng nhìn thấy Lâm Hiểu Đông ở chỗ này, nhưng vì sao hắn lại ở trong hầm trú ẩn kia??"

Mọi người thấy Tiết Đào ngồi ở nơi đó, vẻ mặt mờ mịt, cũng nhao nhao tự tìm một chỗ chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Ta đi tới phía trước, xem có thể tìm tới được vật hữu dụng gì không."

Một tên học sinh nói với nam mắt kính, quay người đi vào nhà dân ở dưới lầu.

Nam mắt kính quay đầu, khẽ giải thích với Tiết Đào ngồi ở bên cạnh: "Một khi nơi này đến ban đêm sẽ trở nên lạnh hơn cả mùa đông, vừa nãy nghe được tiếng la của ngươi, chúng ta mới chạy tới."

Đám người nam mắt kính không cần đồ ăn nhưng cần tìm một chỗ có chăn bông để tránh rét giữ ấm.

Tất nhiên bên trong những căn nhà dân này đều trống rỗng, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một vài thứ gì đó, ví dụ như chăn bông, y phục gì đó.

Đám người nam mắt kính sẽ thu thập những vật này chuẩn bị cho ban đêm.

Chỉ thấy tên học sinh kia cẩn thận xuống lầu, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong mấy căn nhà.

Hắn ta tìm kiếm mấy căn phòng cũng không có thu hoạch gì, lúc này lại nghe thấy tiếng gọi của nam mắt kính: "Này, chúng ta trở về trước, ngươi nhanh chạy tới."

"Được!"

Sau khi trả lời, hắn ta định đi theo, nhưng đúng lúc này cửa phòng bên cạnh lại lặng lẽ đẩy ra một cái khe.

"A??"

Thấy cửa phòng bị đẩy ra, tên học sinh này hơi ngạc nhiên nhìn quanh một chút, không khỏi cẩn thận cất bước lại gần, nhìn vào bên trong.

Vì không có cửa sổ, trong phòng tối om cũng không nhìn thấy cái gì.

Tên học sinh nhìn kỹ một chút, đột nhiên một cái tay ôm lấy đầu học sinh, còn không đợi hắn ta kịp mở miệng, cả người đã bị kéo vào trong bóng đêm.

Lúc này, dựa vào ánh sáng yếu ớt ngoài cửa, có thể thấy một khuôn mặt giống Triệu Khách như đúc, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

"Tiểu huynh đệ, ngươi có bản lĩnh như thế, sao ta chưa từng nghe nói đến ngươi, ngươi là bạn học của Vương Vi à?"

Vương Hằng đi theo sau lưng Triệu Khách.

Nói đến cũng buồn cười, hắn ta là người trưởng thành trông dáng người còn cao hơn Triệu Khách nửa cái đầu, đi theo sau lưng hắn còn khúm núm.

Nếu không biết, còn tưởng là đại thiếu gia trong nhà bộ trưởng nào đó, đến trường nào đó thị sát.

Vương Hằng rất ít đến trường học, tất nhiên không biết thân phận hiện tại của Triệu Khách đúng lúc là bạn học của Vương Vi, thậm chí hắn ta cũng không biết tên Triệu Khách là gì.

"Đừng nói nhảm, đợi ta ra ngoài sẽ đưa ngươi đến sở cảnh sát, ta còn muốn kiếm tiền thưởng."

Đây là lý do duy nhất mà Triệu Khách có thể nghĩ đến, giải thích tại sao hắn muốn giúp Vương Hằng.

Trên thực tế, nếu không phải vì nhiệm vụ chi nhánh.

Bình Luận (0)
Comment