Một giây sau, Triệu Khách đã đút hắn ta cho Đồ phu chi hạp, tuy đút loại rác rưởi này cho Đồ phu chi hạp hơi vô nhân đạo.
Nhưng tin tưởng thằng ngu Đồ phu chi hạp này, cũng không có bệnh thích sạch sẽ trên mặt tinh thần gì.
Hai người không ngừng bước đi trong hầm trú ẩn, dựa theo bức tranh trên vở của Vương Vi, ven đường nàng còn để lại ký hiệu.
Nhưng Triệu Khách và Vương Hằng cũng không tìm thấy ký hiệu kia.
Nhắc đến cũng kỳ quái, đến bây giờ những mặt người và cái tay quỷ dị trên vách tường trước đó cũng không xuất hiện lại.
Toàn bộ hầm trú ẩn trông yên tĩnh nằm ngoài dự đoán.
Ngoại trừ tiếng bước chân im ắng của hai người, cũng chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Sự yên tĩnh này khiến trên dưới cả người Triệu Khách hơi mất tự nhiên, luôn không nói ra được rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Triệu Khách tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, lấy tẩu thuốc ra, ngón tay giữ ống thuốc, nhét thuốc lá sợi vào, thủ pháp của hắn đã khá lão luyện.
Cũng nhờ có kẻ nghiện thuốc dạy bảo những thứ này, hắn mới có thể tiến bộ thần tốc.
Lấy ra đá lửa chậm rãi nướng nóng thuốc lá sợi, lúc này mới đắc ý hút một hơi.
"Hít..."
Một sợi khói xanh theo hô hấp của Triệu Khách, tự nhiên phun ra theo lỗ mũi của Triệu Khách.
Vương Hằng đứng bên cạnh nhìn, không biết nên nói cái gì cho phải, rõ ràng là một học sinh trung học nhỏ như vậy, nhưng dáng vẻ hút thuốc lại cho hắn ta cảm giác như những lão đầu tử ở cửa thôn.
Nhưng Vương Hằng cũng không dám nói gì, ngồi xổm ở nơi đó, hung hăng khen ngợi Triệu Khách tuổi trẻ tài cao.
Kết quả bị Triệu Khách tát một cái ngã xuống đất.
"Ngươi hút tẩu thuốc mới gọi tuổi trẻ tài cao."
Triệu Khách tức giận mắng một câu, đừng thấy hắn hút rất đắc ý nhưng cũng nghiện rồi.
Trước kia hắn chỉ cầm thuốc lá đặt ở trên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mấy lần.
Hiện tại, một ngày không hút hai hơi, trên dưới cả người Triệu Khách cũng không được tự nhiên.
Đặc biệt là sau khi mua được thuốc lá sợi từ trên tay vị lão bà kia, Triệu Khách càng ngày càng cảm giác hút một điếu đấu qua thần tiên sống, e rằng đời này không cai được nữa.
Bị Triệu Khách tát một cái ngã xuống đất, Vương Hằng cảm thấy nửa bên mặt của mình cũng sắp không còn cảm giác gì, trong lỗ tai vang lên ong ong, đã sắp ko nghe được nữa.
Nhưng Vương Hằng ngẩng đầu lên, con mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mắt trở nên hưng phấn.
"Ký hiệu! Ngươi xem, nơi này có ký hiệu!"
Giọng Vương Hằng lập tức trở nên cao hơn, bò dậy từ dưới đất, hưng phấn hoa chân múa tay.
Thì ra ký hiệu do Vương Vi để lại rất bí mật, lại ở dưới góc tường.
Nếu không phải Vương Hằng ngã nhào xuống đất, e rằng dù thế nào cũng không nhìn thấy.
Vương Hằng hoa chân múa tay, hoàn toàn không quan tâm đau đớn trên mặt.
Đau không?
Đương nhiên đau, một tay của Triệu Khách tát xuống, hắn ta cũng nghe được tiếng xương cốt vang lên răng rắc, ngay cả răng cũng bị lung lay mấy cái.
Đây là Triệu Khách không có dùng sức lực gì, nếu không có thể đánh bay cả cằm của Vương Hằng.
Nhưng đối với Vương Hằng, đừng nói là đánh bay cằm, dù mất cả mặt cũng không quan trọng, chỉ cần có vàng là được.
Người khác nạm vàng răng, hắn ta sẽ làm cả cái cằm vàng cho mình.
Triệu Khách nhìn kỹ ký hiệu một chút, hình như ký hiệu chỉ con đường nào đó bên trái, hắn hút mạnh hai hơi, nhẹ nhàng gõ ống khói, gõ tàn thuốc ở bên trong ra, Triệu Khách dẫn Vương Hằng đi sang bên trái.
Đi không bao lâu, một mặt lưới kim loại đã xuất hiện ở trước mặt hai người.
Vương Hằng cầm đèn pin trong tay, chiếu tới.
Chỉ thấy trên lưới kim loại treo một cái bảng đã rỉ sét “Nguy hiểm đừng vào”, góc dưới bên trái cái lưới bị xé ra một lỗ thủng, là cái loại có thể cho một người bò vào.
Hắn ta chiếu ánh đèn vào bên trong, phát hiện phía dưới lại là một cái động đá.
"Đúng! Đúng! Chính là chỗ này, trên vở của Vi Vi viết không gian bên trong rất lớn, vàng cũng được giấu ở chỗ này."
Vương Hằng hưng phấn đến khuôn mặt đỏ bừng.
"Ngươi đi trước."
Trong lòng Vương Hằng ước gì được đi trước, cũng mặc kệ xung quanh lỗ thủng nhỏ như chuồng chó kia có bao nhiêu vũng bùn, thân thể lại bò vào.
Nhìn Vương Hằng bò vào, Triệu Khách vung tay gọi ra kiếm mang, mở ra một lỗ thủng lớn hơn ở trên mặt lưới sắt, cất bước đi vào từ lỗ thủng.
Vương Hằng đứng lên nhìn, thấy trên người mình đầy bùn, lại nhìn Triệu Khách ung dung không vội đi tới.
Khuôn mặt lúc sáng lúc tối, đặc biệt là lúc ánh mắt lạnh nhạt của Triệu Khách nhìn thoáng qua mình, khiến khóe miệng Vương Hằng giật một cái, lựa chọn thành thật cụp đuôi đi lên phía trước.
"Chờ ta ra ngoài, chờ ta có tiền, có tiền rồi, cái gì cũng có."
Trong lòng Vương Hằng không ngừng lặp lại câu nói này, dường như là một loại ám chỉ tâm lý nào đó cho mình.
Nói với bản thân, chỉ cần có tiền, sau này hắn ta cũng có thể cao cao tại thượng.
Nhưng chẳng mấy chốc Vương Hằng đã thất vọng, hai người đi dọc theo động đá đến cuối.
Triệu Khách nhìn lên, phía dưới động đá lại có một cái quan tài.
Trong động đá vôi trống trải có bàn ghế nhưng không có cái gọi là vàng, chỉ có chiếc quan tài trông đã lâu năm.
"A?"
Vương Hằng vội vàng đi qua, cầm đèn pin chiếu khắp nơi: "Không... Vàng... Vàng đâu?"