Vương Hằng như chó hoang mất đi cục xương, sắc mặt bắt đầu trở nên nóng nảy.
Những cục vàng mà hắn ta nhắc trái nhắc phải, ngày nhớ đêm mong!
Nhưng sau khi đến nơi lại không có cái gì.
"Vàng đâu??"
Hô hấp của Vương Hằng dồn dập, hét lên tìm kiếm xung quanh, nhưng bây giờ ngoại trừ một cái quan tài, căn bản không có bất kỳ chỗ nào để giấu đồ.
Triệu Khách không để ý đến Vương Hằng đã sắp đến ranh giới sụp đổ, cẩn thận đi đến phía trước quan tài.
Ánh mắt tỉ mỉ quan sát cỗ quan tài này, ai lại giấu quan tài ở chỗ này?
Quan tài này gọi là quan tài sáu sáu, có lẽ cũng là hàng thượng đẳng.
Vấn đề mấu chốt nhất là, thoạt nhìn chiếc quan tài này là một chiếc quan tài mới, nhìn từ trình độ phai màu của lớp sơn, cũng không vượt quá hai mươi năm.
"Vàng! Vàng!"
Quay đầu nhìn thoáng qua, Vương Hằng vẫn đang tìm vàng.
Triệu Khách híp mắt lại, kêu: "Này, có lẽ vàng bị giấu ở chỗ này, ngươi mở quan tài ra là biết."
Vương Hằng ngây ra một lúc, chợt vỗ gáy một cái, lảo đảo nghiêng ngả bò tới, hai tay nhào vào trên quan tài.
"Đúng đúng đúng, chắc chắn vàng ở bên trong."
Cái gọi là tâm hồn tham tiền, hiện tại trong mắt Vương Hằng chỉ có vàng, đâu thèm quan tâm vấn đề tại sao nơi này lại có một cái quan tài.
Triệu Khách lùi lại hai bước, lạnh lùng nhìn Vương Hằng bắt đầu nạy quan tài.
"Cạch!"
Đinh quan tài lỏng lẻo ngoài dự đoán, Vương Hằng dùng một tay còn lành lặn và khuỷu tay còn lại, từ từ đẩy góc quan tài ra ngoài, chỉ thấy quan tài bị đẩy ra một khe hở.
Điều này chắc chắn khiến Vương Hằng càng có tinh thần, hai tay không ngừng dùng sức đẩy lên, chỉ thấy quan tài bị đẩy ra từng chút một.
"A a a!!!"
Nhìn khe hở bị đẩy ra, Vương Hằng đã sử dụng toàn bộ sức mạnh, lúc này hơi vung tay, "ầm" một tiếng, nắp quan tài bị đẩy rơi xuống đất.
Triệu Khách hơi híp mắt lại, nhanh chóng lùi lại một bước.
Trong lòng hắn lo lắng, chủ nhân chiếc quan tài này có phải là vị đạo cô năm đó hay không.
Triệu Khách càng nghĩ, ngoại trừ nàng, không ai lại giấu quan tài ở chỗ này.
Nhưng theo quan tài bị mở ra, Vương Hằng lại ngơ ngác đúng ở chỗ đó, chậm rãi nâng hai tay của mình lên, họng súng đen ngòm nhô ra từ trong quan tài, họng súng chĩa thẳng vào trán Vương Hằng.
Một nữ nhân ngồi dậy từ trong quan tài.
"Ngươi??"
Thấy nữ nhân ngồi dậy từ trong quan tài, Triệu Khách lập tức ngẩn người, vì nữ nhân này không phải ai khác, chính là Lưu Gia mất tích trước đó.
"Phù..."
Lồng ngực Lưu Gia chập trùng, nửa người trên mặc áo hai dây màu trắng, đã bị mồ hôi thấm ướt.
Đường cong như có như không, tuy tuổi không lớn lắm nhưng phát triển rất tốt.
Sau khi Lưu Gia nhìn thấy Triệu Khách cũng ngạc nhiên, thu hồi khẩu súng trên tay, tinh thần lập tức thả lỏng.
"Ôi chao, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng nàng lại trở về."
Lưu Gia leo ra từ trong quan tài, vẫy tay với Triệu Khách: "Cho chút đồ ăn và nước đi, ta bị nhốt ở chỗ này, nếu ngươi tới muộn một chút, ta sẽ bị ngạt chết."
Nhưng sau khi Triệu Khách nghe được câu này lại hơi ngạc nhiên, bước chân khựng lại giữa không trung, suy nghĩ rồi đưa tay ra nói: "Thịt đã nướng sẵn, còn có nước nhưng... Vẫn quy củ cũ, ngươi phải cho ta cái này!"
Triệu Khách khoa tay một chút, làm ra động tác đòi tiền.
Thấy thế, Lưu Gia trợn trắng mắt, lục lọi ra một cục vàng từ trong quan tài, tức giận ném cho Triệu Khách.
"Ngươi có phải nam nhân hay không, thật keo kiệt!"
"Vàng!"
Vương Hằng nhìn cục vàng trên đất, xông lên như chó dữ chụp mồi, ôm chặt lấy cục vàng, nhìn vẻ mặt sốt ruột kia, vàng còn thân thiết hơn cả mẫu thân ruột thịt của hắn ta.
"Ha ha, không phải ta keo, là đồ ăn cũng không nhiều, cho ngươi!"
Triệu Khách nói lời này hơi híp mắt lại, lấy ra một cái Bánh bao hoàng kim dược từ trong sách tem.
"Đây là bánh bao gì."
Lưu Gia nhận lấy bánh bao, lập tức cho vào miệng ăn ngấu nghiến, mùi thuốc đậm đặc khiến tinh thần của nàng phấn chấn, cảm giác thân thể đã trở nên ấm áp.
Một hơi ăn hết bánh bao, chỉ thấy Triệu Khách đi lên trước đưa nước cho nàng.
Lưu Gia nhận nước, nở nắp nốc ừng ực, bên tai lại nghe Triệu Khách nói ra: "Đây là bánh bao do ta đặc biệt làm ra, gọi bánh bao máu!"
"Bánh bao máu??"
Trong nháy mắt ngây người, Lưu Gia đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nhưng lúc này chỉ thấy một tia sáng lạnh xẹt qua trên đầu ngón tay của Triệu Khách, một kiếm cắt xuống theo cổ họng mảnh khảnh của Lưu Gia.
"Phốc!"
Máu nóng phun tung toé lên mặt Triệu Khách, đầu Lưu Gia lăn xuống từ trên cần cổ trắng nõn, máu tươi như suối phun, phun ra ngoài theo cổ họng của Lưu Gia.
Vương Hằng ngồi bên cạnh còn không biết xảy ra chuyện gì, thấy Lưu Gia chết mất, trong lòng lại mừng thầm.
"Bớt một người, hắc hắc, bớt một người là bớt đi một người chia, chết tốt lắm, chết tốt lắm!"
Trong lòng Vương Hằng hận không thể vỗ bắp đùi khen hay, nhưng cũng không chú ý tới ánh mắt Triệu Khách lại trở nên nghiêm nghị.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cái đầu trên đất, chỉ thấy đầu Lưu Gia lăn trên mặt đất, trên mặt còn mang theo nụ cười, một đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách: "Ngươi phát hiện!"
Đương nhiên Triệu Khách đã phát hiện, từ lúc Lưu Gia nói nàng không thoát được quan tài, Triệu Khách đã hơi do dự, vì đây là một chiếc quan tài bình thường, có lẽ người bình thường không ra được.