Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1220 - Chương 1220. Đưa Ngươi Vào Trong

Chương 1220. Đưa ngươi vào trong Chương 1220. Đưa ngươi vào trong

Vì hai hóc quan tài có cái móc cài, nếu thật sự cài lại, ở bên trong sẽ không ra được.

Triệu Khách đã cảm nhận rõ ràng điều này.

Lần thứ nhất hắn ngủ quan tài không biết điều này, suýt nữa hắn đã khiến bản thân chết ngạt trong đó.

Sau này hắn cưa bỏ cái móc cài, nhưng điều này cũng chỉ khá khó khăn với người bình thường.

Lưu Gia là một người đưa thư trung cấp, không nói nàng bị trọng thương, dù không có sức lực cũng có thể leo ra từ trong quan tài.

Loại kỹ năng diễn này, sao có thể giấu giếm được Triệu Khách.

Vì đề phòng tổn thương người vô tội, Triệu Khách còn đặc biệt thăm dò một chút.

Lưu Gia rất rõ ràng, đồ ăn và nước của hắn đều trả bằng điểm bưu điện, ngươi cho một cục vàng là đuổi ăn mày sao?

Đương nhiên Triệu Khách cũng không lãng phí thời gian đi giải thích những thứ này.

Nhìn đầu Lưu Gia trôi nổi, ánh mắt Triệu Khách dần trở nên nặng nề, một loại áp lực càng giống áp chế trên mặt đẳng cấp.

Triệu Khách có thể cảm nhận được không gian xung quanh đã bắt đầu vặn vẹo.

"Phanh phanh..."

Tiếng nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, đúng vào lúc này hai đạo kiếm khí bị Triệu Khách gọi ra, trong không khí xuất hiện một đạo kim hồng đâm về phía đầu Lưu Gia.

Chỉ là kiếm mang còn chưa tới gần, không khí trước mặt Lưu Gia bị xé ra, một cái lỗ đen kích cỡ như quả táo trực tiếp nuốt chửng kiếm mang của Triệu Khách.

"Vô dụng, đạo hạnh của ngươi quá kém, ngược lại thân thể này của ngươi... Chậc chậc, đỉnh lô hiếm có."

Đối với kiếm mang của Triệu Khách, trong ánh mắt Lưu Gia lộ ra vẻ khinh thường.

Chút năng lực ấy, có lẽ lúc trước còn được, nhưng bây giờ... Thật sự quá yếu với nàng.

Nhưng nàng lại rất coi trọng thân thể này của Triệu Khách, từ lần đầu tiên thấy Triệu Khách, Lưu Gia đã giật mình nói thầm: "Tiểu tử này ăn tiên đan ngọc lộ hả?"

Một thân sinh khí mạnh mẽ cuồn cuộn, trong máu thịt mang theo mùi thơm khiến người ta mê muội, đơn giản cũng là Đường Tăng chuyển thế.

Ở trong mắt Lưu Gia, Triệu Khách thật sự là đỉnh lô cực phẩm, còn bổ hơn cả nhân sâm.

Ngay lúc nàng tiếp tục mở miệng, dự định hướng dẫn Triệu Khách tự ngoan ngoãn bó tay chịu trói, con mắt đột nhiên trợn lên, thét to: "Đáng chết, ngươi để xuống cho ta!"

Chỉ thấy Triệu Khách căn bản không để ý tới lời nói nhảm của Lưu Gia, một phát bắt được thân thể Lưu Gia, vác lên vai như khiêng heo chết.

Thân thể lao ra một bước, duỗi tay nắm lấy cổ áo Vương Hằng, nhảy dựng lên, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Lưu Gia không ngờ Triệu Khách sẽ ra tay với thân thể của nàng, trong lòng vừa vội vừa giận.

Trong hai con ngươi tràn ra ngọn lửa màu tím, khiến không gian xung quanh Triệu Khách bắt đầu vỡ ra.

Triệu Khách bước một chân vào giữa không trung, phát hiện không đúng lập tức thu chân lại.

Trong chốc lát dưới chân đầy ánh sáng, Triệu Khách vội cúi đầu nhìn, phát hiện một đoạn phía trước giày bị đã biến mất, cứ như đột nhiên bị chặt một đao.

Cũng may hắn phát hiện nhanh, nếu không bây giờ e rằng không giữ được cái chân này của hắn nữa.

Thấy thế, trong lòng Triệu Khách sinh ra một trận hoảng sợ, đôi bên căn bản không cũng một cấp bậc.

Năng lực khống chế không gian của đối phương, dù là trong đám người đưa thư trung cấp cũng tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay, đừng nói đối đầu chính diện, đánh lén cũng chưa chắc đánh thắng được.

Cứ vậy bước chân khựng lại một chút, không gian xung quanh Triệu Khách bắt đầu vặn vẹo, không khí xung quanh vặn vẹo bất quy tắc, đừng nói là Triệu Khách, ngay cả người bình thường như Vương Hằng cũng nhìn rõ ràng.

Thời khắc mấu chốt, Vương Hằng thể hiện ra một tố chất mà người bình thường nên có, hai tròng mắt trợn lên, trực tiếp hôn mê.

"Trả thân thể cho ta!"

Đầu Lưu Gia bay lên, lao về phía Triệu Khách, nói chính xác là lao về phía thân thể của mình.

Thân thể không đầu của Lưu Gia điên cuồng vặn vẹo giãy giụa trên vai Triệu Khách, móng tay bén nhọn bắt đầu xé rách trên người Triệu Khách.

"Trả lại cho ngươi? Nằm mơ đi, lão tử còn giữ lại làm đồ chơi."

Triệu Khách nửa thật nửa giả nói, Lưu Gia tức giận đến mức bắp thịt trên mặt cũng không nhịn được giật lên.

"Ta xé ngươi!"

Lưu Gia nóng nảy đến ngứa răng, khiến không gian xung quanh lại vặn vẹo, trong chớp mắt vọt tới trước mặt Triệu Khách.

Nhưng sau khi Triệu Khách mắng chửi một đợt, lập tức tâm thần mặc niệm Đại Hạ đỉnh, theo một đạo hư quang, thân thể trốn vào Đại Hạ đỉnh.

Lưu Gia nhào tới kết quả vồ hụt, nhìn xung quanh trống trơn, đầu tiên Lưu Gia hơi ngạc nhiên, chợt hét rầm với không khí.

Chẳng mấy chốc, Lưu Gia phát hiện chỗ không đúng, ở chỗ Triệu Khách biến mất có hư ảnh một chiếc đỉnh giấu trong hư không, chỉ là một cái bóng mơ hồ.

Nó ẩn giấu vào trong hư vô, đổi lại là người khác, tất nhiên không có cách nào phát hiện.

Nhưng Lưu Gia lại khác, nàng là chủ nhân của thế giới này.

Triệu Khách trốn vào Đại Hạ đỉnh, tất nhiên không thể nào trốn vào trong sách tem, thật ra Đại Hạ đỉnh sẽ giấu ở trong hư vô.

Phát hiện tung tích Đại Hạ đỉnh, tuy trong lòng Lưu Gia thấy ngạc nhiên vì sao Triệu Khách có thể có bảo vật như vậy, nhưng hiện tại nàng không quan tâm nhiều như vậy.

Lúc Triệu Khách biến mất, câu mỉa mai kia mang theo cảm giác trả thù mãnh liệt, vô tình trở thành một cây gai trong lòng Lưu Gia.

Bình Luận (0)
Comment