Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1226 - Chương 1226. Ngô Công Quái

Chương 1226. Ngô công quái Chương 1226. Ngô công quái

Thấy thế, trong lòng nam mắt kính nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện đám người Tiết Đào nhanh trở lại.

"Ầm!"

Đột nhiên, một tiếng vỡ vụn khiến mọi người không thể kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

Mặt đất đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng, một đôi bàn tay dài nhỏ như thiểm điện bắt lấy cổ chân một người, nhanh chóng kéo người vào trong lỗ thủng.

"A a a!!"

Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa, trong chốc lát không khí trong phòng trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Từng người cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, không ai ngờ Ngô công quái kia lại tấn công từ dưới lầu.

Một đồng bạn đang sống sờ sờ, cứ vậy biến mất ở trước mặt bọn họ, thậm chí cơ hội phản kháng cũng không có, điều này chắc chắn khiến trong lòng mọi người bị bao trùm bởi sự lo lắng.

Nam mắt kính đi từng bước một đến trước cái hố nhìn xuống dưới, nằm rạp trên mặt đất, áp lỗ tai xuống cẩn thận nghe.

"Rắc rắc rắc..."

Dường như đối phương cũng không định đi xa, thậm chí nam mắt kính nghe được tiếng gặm cắn xương cốt giống với chó hoang.

"Đi..."

Nam mắt kính ngẩng đầu, trong ánh mắt xuất hiện sự sợ hãi khó mà kiềm chế, khẽ hô lên: "Đi, nơi này không thể ở lại nữa, lập tức đi!"

Lời nói của nam mắt kính rơi xuống, mọi người như mới tỉnh lại từ trong mộng, nhưng thấy có người còn muốn đi lấy đệm chăn, đôi mắt nam mắt kính đỏ lên, một chân đạp tới: "Đừng lấy cái gì hết, lập tức rời đi."

Hắn ta có một loại dự cảm mãnh liệt, chẳng mấy chốc đối phương sẽ trở về, đồng bạn của hắn ta thân thể gầy nhỏ, căn bản không có mấy lạng thịt, chống đỡ không được bao lâu, ở lại đây chỉ có một con đường chết.

Lúc nói lời này, chỉ thấy nam mắt kính bước nhanh đến bên cạnh Vương Vi, con mắt Vương Vi vẫn nhìn chằm chằm vào quyển nhật ký trên tay.

Dường như không nghe thấy việc vừa xảy ram, nhưng thấy động tác của nam mắt kính có ý cõng mình, lại chủ động ghé vào trên lưng nam mắt kính.

Hiển nhiên nàng cũng biết tình huống không thích hợp, hiện tại nơi này không an toàn, nhất định phải rời đi.

Nhưng lúc này Vương Vi dồn tất cả sức lực vào quyển nhật ký ở trên tay, không gian vặn vẹo rắc rối phức tạp, Vương Vi nhất định phải dùng hết sức sửa đổi không gian trở lại bình thường.

Nhưng cho dù là như vậy, đường đi của Tiết Đào cũng không thuận lợi, một bước trước vẫn bằng phẳng, bước kế tiếp trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái vực sâu không đáy.

Nếu không phải Tiết Đào phát hiện không thích hợp, mũi chân sau dùng sức một cái tạo ra một lực cực mạnh, nhảy lên một cái, cứ thế nhảy tới trước.

E rằng đổi lại là người bình thường cũng không kịp phản ứng, trong nháy mắt sẽ rơi xuống.

Không gian vặn vẹo quá lợi hại, mỗi một bước đi của Tiết Đào đều có cảm giác như giẫm trên băng mỏng, ai biết bước kế tiếp sẽ có thứ gì đang chờ mình.

Lúc này, Tiết Đào đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cánh cửa, vô thức mở cửa ra, thò đầu nhìn vào bên trong.

Hình ảnh trước mắt không khỏi khiến Tiết Đào ngạc nhiên, chỉ thấy sau khi đẩy cửa phòng ra, phòng học trước mắt lớn như vậy, những học sinh ngồi trên ghế như đang chờ hắn ta.

"Lại trở về hả??"

Trong lúc ngây người, sắc mặt Tiết Đào đột nhiên trở nên kỳ quái, chỉ thấy trước mặt có một khuôn mặt giống hắn ta như đúc, nhanh chân đi về phía mình.

Trên mặt hiện ra vẻ tức giận, nện một quyền vào trên mặt mình.

Tiết Đào trơ mắt nhìn một quyền này, muốn tránh lại phát hiện mình căn bản không tránh được.

"Ầm!"

Một quyền nện xuống, Tiết Đào cảm thấy trước mắt mình lập tức trở nên tối tăm, theo tiếng xương vỡ vụn, bên tai còn có tiếng quát đầy quen thuộc: "Mẹ nó, một mẹ heo già như ngươi cũng xứng dạy lão tử!"

Tiếng chửi rủa rất quen thuộc, càng nghe càng quen tai.

"Chờ chút, đây không phải ta mắng à?"

Tiết Đào đột nhiên nhớ tới, đây không phải lúc mình vừa tiến vào không gian khủng bố, nữ nhân trung niên kia đã để hắn ta cút ra khỏi phòng học.

Trong cơn tức giận, hắn ta nện một quyền vào mặt nàng, ném nàng xuống tòa nhà dạy học.

Hiện tại, hắn ta lại biến thành nữ nhân trung niên này, trước mặt hắn ta rốt cuộc là thời không thác loạn, hay lại là một vị diện cạm bẫy??

Ngay lúc Tiết Đào muốn giãy giụa bò dậy, trước mặt hắn ta có một cái tay nắm lấy cổ áo của mình, giơ hắn ta lên cao cao, đi ra khỏi phòng học.

"Mả mẹ nó, ngươi đừng ném, ta là ngươi!"

Tuy lời này nghe rất khó chịu nhưng trong lòng Tiết Đào nhớ rất rõ ràng, lúc đó hắn ta ném nữ nhân kia xuống tòa nhà dạy học, điều quỷ dị là không thấy xác đâu!

Lúc này bị 'mình' giơ lên cao cao, Tiết Đào quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới tòa nhà dạy học.

Phát hiện sân tập trống trải đã biến mất, thay vào đó là vực sâu như lỗ đen.

Tiết Đào nhìn chằm chằm vực sâu này, càng cảm nhận được vực sâu đang dùng ánh mắt miệt thị như thế nào nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn ta muốn giãy giụa, phát hiện lực lượng của mình như bị rút sạch, biến thành một người bình thường.

Đối mặt với bản thân như là quái vật, lần đầu tiên Tiết Đào cảm thấy, lực lượng của mình lại biến thành liên lụy, hận không thể càng nhỏ càng tốt.

Cũng may vào thời khắc mấu chốt, Tiết Đào phát hiện mình có thể gọi ra sách tem.

Bình Luận (0)
Comment