Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1225 - Chương 1225. Nguy Cơ (2)

Chương 1225. Nguy cơ (2) Chương 1225. Nguy cơ (2)

Dựa theo cách nói của Vương Vi, những người đau khổ này đều là người sống bị muội muội nàng dụ vào đây trong những năm qua.

Linh hồn của bọn họ bị kéo vào trong vách tường, trở thành nô lệ của muội muội nàng.

Điều Vương Vi có thể làm, cũng là dùng bút trên tay che bọn họ lại, cho nên lần trước đám người Triệu Khách mới có thể gặp dữ hóa lành.

Tiết Đào đã tận mắt thấy điều này, nên tin tưởng không chút nghi ngờ.

Lúc này dựa vào ngọn đèn trên tay chiếu sáng, khuôn mặt những người này đã trở nên rõ ràng, xem ra ngọn đèn này thật sự là một bảo bối.

Tiết Đào xách ngọn đèn trên tay, trong lòng mừng thầm.

Trong rương vẫn còn đồ, như nam mắt kính đã nói, mỗi một thứ đều có năng lực cực kỳ quan trọng, đủ bảo vệ bọn họ bình yên vô sự rời khỏi nơi này.

Sau khi Tiết Đào thu những vật này vào trong sách tem của mình, quay người muốn đi, trong đầu hiện ra con đường mà Vương Vi đã vẽ ra.

Lúc này, Tiết Đào phát hiện đầu óc của mình vẫn rất tốt.

"Chẳng lẽ đây chính là người tài vẻ ngoài đần độn trong truyền thuyết?" Tiết Đào càng nghĩ càng thấy có lý.

Nếu Triệu Khách ở chỗ này, nghe được Tiết Đào tự khen bản thân tốt đẹp như thế, nhất định sẽ nhổ đầy nước bọt vào mặt hắn ta.

Lúc này Tiết Đào cũng không biết, đám học sinh nam mắt kính đang thông qua quyển nhật ký trên tay Vương Vi, nhìn chằm chằm mỗi một hành động của hắn ta.

Đương nhiên, bao gồm mỗi một câu của hắn ta đều chuyển đổi thành văn chữ, rõ ràng xuất hiện trong quyển nhật ký.

"Người tài vẻ ngoài đần độn??? Hắn còn không biết ngại!"

Nam mắt kính đẩy gọng kính trên sống mũi của mình, không khỏi mở miệng mắng chửi, chợt đứng lên đi đến cửa sổ, nhìn phòng ốc một mảnh đen kịt bên ngoài.

Dưới bóng đêm, vách tường rách nát càng giống rừng rậm màu đen muốn thôn phệ người ta.

Thật ra, trong lòng nam mắt kính còn quan tâm một người khác, đó là đồng bạn tách ra khỏi bọn họ vào hôm nay, Quách Cương.

Rõ ràng nói sẽ nhanh chóng đi theo, nhưng cho tới bây giờ còn không thấy bóng dáng Quách Cương.

Trong lòng nam mắt kính nói không lo lắng là giả, chỉ có thể hy vọng chờ trời sáng, Quách Cương có thể trở về.

Có đồng bạn nhìn ra suy nghĩ của nam mắt kính, đi lên trước an ủi: "Yên tâm đi, tiểu tử Quách Cương kia vô cùng lưu manh, có lẽ đã tìm được vật gì tốt nên không quan tâm chúng ta, chờ ngày mai sẽ trở về."

Nam mắt kính gật đầu, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm, nửa đùa nửa thật nói: "Hừ, nếu thật sự là như thế, chờ hắn trở về, chúng ta phải dạy dỗ hắn tử tế!"

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trái tim căng thẳng cũng thả lỏng hơn nhiều.

Trông bọn họ như là học sinh trung học, nhưng bọn họ cũng không biết đã bị nhốt ở chỗ này bao lâu, tâm trí cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Biết đồng bạn đang khuyên nhủ mình, nam mắt kính cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt nữa.

Đúng vào lúc này, đột nhiên trong bóng tối truyền đến một tiếng nhúc nhích nhỏ vụn, tiếng động không lớn nhưng lại trở nên rất chói tai trong không gian tĩnh mịch này.

"Có biến!!"

Nam mắt kính thay đổi sắc mặt, thuận tay cầm công cụ lên, mấy người đồng bạn cũng nhao nhao đứng lên, ánh mắt một đoàn người nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng động.

Tiếng động càng ngày càng vang dội, trong bóng tối mơ hồ có thứ gì đó nhưng lại không thấy rõ lắm.

Nam mắt kính cẩn thận đi xem, đột nhiên vẻ mặt trở nên mừng rỡ, ngạc nhiên nói: "Là Quách Cương."

Có thể thấy khuôn mặt Quách Cương dần rõ ràng trong bóng tối, tuy không nhìn rõ lắm nhưng nam mắt kính nhận ra đó là khuôn mặt Quách Cương.

"Móa nó, tiểu tử này!"

Nam mắt kính thấy thế hùng hổ định đi ra ngoài, chỉ là vừa đi ra cửa phòng khuôn mặt vui mừng của nam mắt kính lập tức trở nên cứng đờ.

Trong con mắt xuất hiện sự hoảng sợ, trái tim nhảy lên thật nhanh khiến sắc mặt nam mắt kính trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy bóng người trong bóng tối đi ra từng bước một, đúng là khuôn mặt của Quách Cương, nhưng không chỉ có mặt Quách Cương, còn có một khuôn mặt giống Triệu Khách như đúc.

Thân thể như con rết đang xông về phía bọn họ.

Nam mắt kính nhìn quái vật xông lên, cả người đứng tại chỗ như là cọc gỗ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

"Chạy đi!"

Cũng may lúc này, đồng bạn sau lưng kịp thời lấy lại tinh thần, một phát bắt được cánh tay nam mắt kính, kéo hắn ta qua, rống to một tiếng, lúc này mới khiến nam mắt kính tỉnh táo lại từ sự sợ hãi.

Cả đám nhanh chóng chạy về phòng, đóng mạnh cửa phòng lại.

"Nhanh nhanh nhanh! Nhấc hết đồ lại đây."

Sau khi nam mắt kính khôi phục lý trí, lập tức chỉ huy đồng bạn còn lại di chuyển toàn đồ vật có thể chuyển được trong phòng, chặn kín cửa phòng.

"Tiểu Vi, ngươi còn bao lâu nữa!"

Nam mắt kính bước nhanh đến bên cạnh Vương Vi, cúi đầu nhìn quyển nhật ký trên tay Vương Vi.

Thông qua quyển nhật ký, chỉ thấy Tiết Đào đang nhanh chóng phi nước đại dọc theo con đường đã lên kế hoạch, cuối cùng Vương Vi đã dùng hết sức trải phẳng con đường trước mặt cho Tiết Đào.

Nhưng càng đi vào chỗ sâu, không gian vặn vẹo càng lợi hại.

Nam mắt kính có thể thấy trên trán Vương Vi càng ngày càng rỉ ra nhiều mồ hôi, không có thời gian để nói chuyện với hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment