Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1224 - Chương 1224. Nguy Cơ

Chương 1224. Nguy cơ Chương 1224. Nguy cơ

Con mắt gian xảo, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm núi thịt còn chưa nướng xong ở bên cạnh.

Ý kia, chỉ thiếu không hỏi một câu, bữa tiếp theo của ta đâu?

"Này, có cần cởi cả áo lót không!"

Triệu Khách hầu hạ Đồ phu chi hạp, lại nghe Thuỷ Lộc ở bên cạnh gọi.

"Cởi!"

Triệu Khách cũng không quay đầu lại hô lên.

Nghe được lời nói của Triệu Khách, trên khuôn mặt già nua của Thuỷ Lộc lộ ra nét mừng, duỗi hai tay, vô cùng cẩn thận cởi áo lót ra.

"Chậc chậc, hài tử thời nay thật sự là... Cái đó, có cởi cả quần lót không!"

"Cởi!"

Thuỷ Lộc híp mắt lại, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn sau mông vụt vụt vụt dao động, nuốt nước bọt, bắt đầu tiếp tục cởi.

Vừa cởi còn vừa nghe thấy hắn ta lẩm bẩm: "Ngươi nghe thấy không, đều là hắn để ta cởi, ta cũng không thể không khuất phục dưới dâm uy của tên này, sai lầm, sai lầm."

Thuỷ Lộc vừa vui sướng cởi, bên này Triệu Khách đã dùng Đồ phu chi hạp chế tạo ra một bộ thân thể mới.

Ngoại trừ không có đầu, mỗi một bộ phận trên người đều là Triệu Khách nghiêm ngặt chế tác theo một kích thước, lại mặc một cái quần lót cho cái xác này.

Triệu Khách chợt bắt đầu chế tác một thân thể nữa.

Lúc này ở một bên khác, Tiết Đào nhìn sắc trời bên ngoài, như nam mắt kính đã nói.

Nơi này đến ban đêm, nhiệt độ sẽ hạ đến mức độ khiến người thường khó mà chấp nhận.

Trong căn phòng rách nát, có thể thấy trên người đám nam mắt kính mặc giáp trụ khoác đệm chăn, đốt tất cả đồ vật có thể đốt được.

Tiết Đào còn tốt, chịu ảnh hưởng không lớn, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong không khí hơi mát mẻ mà thôi.

Cất bước đi ra cửa, nhìn ban đêm tối tăm không ánh sáng bên ngoài, đừng nói là đèn, ngay cả một vì sao cũng không thấy.

"Nhớ kỹ mọi việc cẩn thận!"

Nam mắt kính thở sâu, nói với Tiết Đào.

Vương Vi đứng bên cạnh gật đầu với Tiết Đào, con mắt đen trắng rõ ràng khiến trong lòng Tiết Đào không khỏi tiếc hận.

Có trời mới biết, tại sao lại có nhiều chuyện không may như vậy đổ xuống trên người nữ hài này.

Lúc này, Tiết Đào đột nhiên nghĩ tới một câu không biết nghe được từ nơi nào, khi kỵ sĩ giết chết Ác Long, bản thân sẽ trở thành Ác Long tiếp theo.

Lúc mới nghe sẽ thấy câu nói này rất hoang đường, nhưng lúc này Tiết Đào nhớ tới câu nói này, ngược lại đột nhiên hiểu vì sao Vương Vi còn muốn cứu phụ thân nàng.

Có lẽ, nàng cũng không muốn tha thứ cho nam nhân kia.

Có lẽ, chỉ cần Vương Vi vung cây bút trong tay, có thể khiến nam nhân kia rơi vào địa ngục, thậm chí sau khi chết cũng không được siêu sinh.

Nhưng kết quả của làm như vậy, có lẽ cũng làm vấy bẩn một chốn cực lạc sau cùng trong lòng nàng, trở thành một đầu Ác Long mới.

Đương nhiên, những điều này chỉ là suy nghĩ một phía của Tiết Đào.

"Đi!"

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, Tiết Đào lao ra bên ngoài căn phòng, gió lạnh thổi vào khuôn mặt Tiết Đào.

Chỉ thấy Tiết Đào lao đi mấy bước, đã xông vào trong bóng tối, mặc kệ phía trước là cái gì, hắn ta vẫn xông về phía trước.

Lúc này, trong đầu Tiết Đào nhớ lại mỗi một chữ mà nam mắt kính nói cho hắn ta biết.

"Cứ xông về phía trước, Tiểu Vi sẽ mở đường cho ngươi, đó là một không gian khép kín, nhưng sau khi Tiểu Vi mở ra lỗ hổng, chỉ cần tốc độ của ngươi đủ nhanh, có thể xông vào."

Nghĩ đến đây, Tiết Đào bắt đầu gia tăng tốc độ.

Nhìn thể trạng như học sinh trung học gầy yếu, nhưng sau khi Tiết Đào tăng tốc lại bộc phát ra tốc độ kinh người.

Trong không khí bộc phát ra tiếng gió nổ ầm ầm, có thể nghĩ sau khi Tiết Đào toàn lực tăng tốc, tốc độ khủng bố đến cỡ nào.

Trong bóng tối có thể thấy phòng ốc xung quanh bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng biến mất từng chút một.

Lúc này, Tiết Đào cảm giác dường như mình đụng phải thứ gì đó, nhưng đồ vật này cũng không mang đến trở ngại cho Tiết Đào, ngược lại rất nhẹ nhàng xuyên qua.

"Ba!"

Một chân bước ra, nước đọng lạnh buốt khiến Tiết Đào nhận ra mình đã lao vào hầm trú ẩn.

Sau khi chậm rãi giảm tốc độ, ánh mắt Tiết Đào nhìn về phía xung quanh.

Hoàn cảnh tối tăm cũng không thể gây trở ngại cho thị giác của Tiết Đào.

Nhớ lại bản đồ do nam mắt kính vẽ ra, chỉ thấy Tiết Đào nhanh chóng đi sang bên tay trái.

"Một hai ba..."

Mỗi một bước đi ra ngoài, Tiết Đào sẽ thầm đếm ở trong lòng, sau khi đi ra ngoài được mười mét, ánh mắt Tiết Đào nhìn về phía chiếc rương lớn mọc đầy cây nấm bên tay trái.

Sau khi mở ra, chỉ thấy trong rương trưng bày đủ loại vật kỳ quái.

"Ngươi đi ra ngoài, nơi này có mấy thứ mà ngươi nhất định phải lấy được, vào thời khắc mấu chốt có thể giúp các ngươi gặp dữ hóa lành."

Tiết Đào nhớ lại lời nói của nam mắt kính, chắc đang chỉ mấy thứ này.

Chỉ thấy Tiết Đào lấy ra một ngọn đèn cũ nát từ trong rương, chậm rãi thắp sáng ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt chiếu vào vách tường xung quanh.

"Rắc rắc rắc..."

Một tràng tiếng vang giống với tiếng chuột di chuyển, theo ngọn đèn thắp sáng vang vọng giữa vách tường xung quanh.

Tiết Đào dựa vào ánh đèn nhìn kỹ, lúc này mới thấy trên vách tường có từng khuôn mặt người vặn vẹo.

Vẻ mặt những người này đau khổ, hình như rất e ngại ánh đèn trên tay Tiết Đào, nhao nhao nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.

Bình Luận (0)
Comment