Tiết Đào có ấn tượng không tệ với những học sinh này, tuy có đôi khi hơi hung dữ nhưng lòng dạ cũng không xấu, ít nhất rất không tệ với hắn ta.
Hiện tại lại biến thành dáng vẻ này, tất nhiên khiến Tiết Đào cảm thấy nổi giận, ngẩng đầu lên va chạm vào vách tường.
Đáng tiếc đừng thấy vách tường đã biến thành thủy tinh, nhưng trên thực tế cũng không khác nhau, Tiết Đào đâm đầu vào phát ra một tiếng "ầm" nặng nề.
"A!"
Nghe Tiết Đào hét thảm một tiếng, Triệu Khách không cần quay đầu, nghe tiếng cũng biết chắc chắn không thể thiếu một cục u.
Trước mắt, e rằng căn bản không phải tường, rất có thể là bình chướng giữa không gian và không gian.
Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của bọn họ, không có con tem hệ không gian, chỉ có thể nhìn cũng không có cách nào.
Thân thể giống như con rết trước mắt, bao gồm cả khuôn mặt giống hắn như đúc, trong lòng Triệu Khách rất rõ ràng, e rằng con Ngô công quái là mẫu thân ruột thịt của Vương Vi.
Xem ra hắn hủy đi một bộ phận, cũng không thật sự giết chết nàng.
Không biết xảy ra chuyện gì, tên này lại chạy đến nơi này, trắng trợn đuổi giết đám người nam mắt kính.
"Phía trước!"
Lúc này, Tiết Đào trên mặt đất đột nhiên nghĩ đến Vương Vi, vội vàng lấy ngọn đèn trên tay Triệu Khách, giơ ngọn đèn chạy về phía trước, ánh đèn chiếu xuống.
Chỉ thấy trước mặt, nam mắt kính đang cõng Vương Vi, điên cuồng chạy vọt về phía trước.
Ngay cả con mắt cũng không biết rơi ở nơi nào, quần áo trên người đã bị máu tươi nhuộm đỏ, rất nhiều nơi chỉ có thể thấy một mảnh máu thịt be bét, căn bản thấy không rõ thương thế cụ thể.
Lúc này, Vương Vi đang ghé vào trên lưng nam mắt kính, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một tay siết chặt quyển nhật ký trên tay.
Theo hành động chạy đi, quyển nhật ký không ngừng lật trang.
Triệu Khách gần như áp mặt vào trên tường, lúc này mới nhìn rõ ràng trong quyển nhật ký đang lật trang, một tiểu nữ hài đang đứng trước một bức tường màu đen, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vách tường trước mặt.
Lúc quyển nhật ký lật sang trang kế tiếp, đã thấy sau vách tường có hai học sinh đưa lưng về phía nàng, một người giơ ngọn đèn, một người còn lại áp mặt lên vách tường, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên.
"Hít!"
Thấy cảnh này, trong lòng Triệu Khách giật mình nhìn sang Tiết Đào, không khỏi đồng thời hút vào một ngụm hơi lạnh.
Bọn họ nhìn chằm chằm mỗi một hành động của đám người Vương Vi, lại không ngờ mỗi một hành động của mình đang bị đạo cô nhìn chằm chằm.
"Đợi chút!"
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên nghĩ tới quyển nhật ký trong sách tem.
Lật quyển nhật ký ra, Triệu Khách không ngừng lật về sau, sau khi tìm kiếm một hồi, một bức tranh như vẽ xấu xuất hiện ở trước mặt Triệu Khách.
Chỉ thấy trên một trang của quyển nhật ký vẽ hai khuôn mặt một trái một phải, còn ở giữa hai khuôn mặt này lại xuất hiện bóng dáng của Triệu Khách,
Rất rõ ràng, bức tranh trừu tượng này cũng là một tấm bản đồ.
Hai khuôn mặt một trái một phải, lúc này bọn họ thật sự bị kẹp giữa hai khuôn mặt.
Xem ra, trước đó Vương Vi muốn thông qua bức tranh này để nói cho hắn biết cái gọi là đường ra, đồng thời cũng phần nào nói cho hắn biết, nàng và đạo cô chia ra ẩn thân ở trong không gian vị diện khác biệt.
Chỉ có điều Triệu Khách cũng không suy nghĩ quá nhiều về bức tranh trừu tượng này, cho đến lúc này mới đột nhiên hiểu được.
"Đừng đi qua chỗ đó!"
Lúc này, Tiết Đào đột nhiên căng thẳng, vì hắn ta thấy nam mắt kính lại quay đầu chạy vào ngõ hẻm bên cạnh, bên trong căn bản là một cái ngõ cụt.
Nam mắt kính đi về phía kia, đơn giản là đang tự tìm đường chết.
"Nhanh! Chúng ta đi nhanh lên, chỉ cần xông qua là có thể tụ hợp cùng bọn họ!"
Tiết Đào này không có tật xấu gì lớn, lúc thủ đoạn tàn nhẫn, đừng nói là hài tử, trẻ sơ sinh gì đó đều bị hắn ta chặt.
Nhưng người được Tiết Đào nhận định là bằng hữu, Tiết Đào lại đặc biệt nghĩa khí, coi trọng tình cảm.
Loại người này không tệ, cũng là cái gọi là song tiêu cẩu(1), nhưng lấy góc độ của Triệu Khách, Tiết Đào càng giống người bình thường.
(1) Người có hai hoặc nhiều tiêu chuẩn khác nhau.
Dù sao trong hiện thực, ai không có tiêu chuẩn kép.
Loại người có thể trước sau như một, đức hạnh gồm nhiều mặt đã ít càng thêm ít, nếu không lấy đâu ra thánh nhân gì đó.
Tiết Đào vội vàng cứu người dẫn Triệu Khách nhanh chóng xông về trước.
Ở một bên khác, tình huống của đám người nam mắt kính càng ngày càng không lạc quan.
Ngô công quái đáng chết kia như đã nhận định bọn họ, theo sát sau lưng, cánh tay dài nhỏ chẳng những không chịu ảnh hưởng trong ngõ hẻm chật hẹp phức tạp, ngược lại bò sát, tốc độ vượt xa nam mắt kính.
"Tỉnh! Tỉnh!"
Nam mắt kính vừa chạy vừa gọi Vương Vi, tiếng động khiến người ta rùng mình sau lưng càng ngày càng gần, trong lòng nam mắt kính biết mình không chạy nổi nữa.
"Tỉnh lại đi! Vương Vi, nhanh tỉnh lại!"
Nhìn Vương Vi trên lưng vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng nam mắt kính thật sự lòng nóng như lửa đốt.
Thật ra người trong lòng nóng như lửa đốt không chỉ có nam mắt kính, tâm trạng lúc này của Tiết Đào cũng là như thế.
Tên này như là cắn thuốc, ghét bỏ tốc độ chạy của mình quá chậm, lo lắng không đuổi theo kịp.
Thậm chí còn sử dụng tem năng lực, một vệt ánh sáng phun ra, bao bọc Triệu Khách nhanh chóng bay về phía trước.