Tiết Đào nói vô cùng kỹ càng, nhưng thật ra hắn ta cũng là kiến thức nửa vời, thậm chí nửa đúng nửa sai.
Triệu Khách hỏi thăm từ chỗ kẻ nghiện thuốc, hiểu kỹ càng hơn Tiết Đào nhiều.
Nhưng rốt cuộc ngọn đèn này có phải di bảo bí cảnh hay không, chuyện này khó mà nói chắc được.
Trả lại ngọn đèn cho Tiết Đào, chỉ thấy Tiết Đào giơ ngọn đèn lên, lấy ra một cái hộp mực màu đen từ trong sách tem.
Mở hộp ra, bên trong lập tức tràn ngập ra một mùi hôi thối nồng nặc.
"A phi!"
Tiết Đào chịu đựng mùi hôi thối, nhổ ra một ngụm nước miếng.
Đây là dầu thắp mà Vương Vi nhắc đến, chỉ có điều thời gian dài, dầu thắp đã ngưng kết thành thể rắn giống với bùn cát, luồn ngón tay vào quấy đục dầu thắp.
Chỉ thấy Tiết Đào nhỏ dầu thắp vào ngọn đèn, được dầu thắp làm chất dẫn cháy, ánh sáng trong ngọn đèn lập tức ổn định hơn trước đó rất nhiều.
Theo một làn khói xanh lượn lờ, khói mù tản ra, Triệu Khách nhếch mũi khẽ ngửi, tuy cảm giác khói dầu rất thối, nhưng sau khi bốc cháy lại mang theo một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi.
Không nói ra được là hương vị gì, nhưng Triệu Khách ngửi lại cảm giác cũng không tệ lắm.
Theo ngọn lửa càng ngày càng vượng, trong ngọn đèn lóe ra ánh sáng lớn hơn phạm vi trước đó một vòng.
Giơ lên nhìn, ngọn đèn chiếu ra bốn phía.
Lúc này, chỉ thấy đống đổ nát bị quét thành đất bằng trước mắt dưới ánh sáng ngọn đèn, một đầu hành lang đen như mực xuất hiện ở trước mặt hai người.
"Hắc hắc, xem đi, ta đã nói có tác dụng!"
Tiết Đào nhướn mày, giơ đèn lên đi về phía trước.
Triệu Khách đi theo ở phía sau, con mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc đèn trên tay Tiết Đào, trong con ngươi thỉnh thoảng hiện ra ánh sáng nghi ngờ.
Hai người càng chạy càng sâu, thời gian dần trôi qua xung quanh đã không còn là đống đổ nát.
Thay vào đó là một không gian kỳ quái, hành lang chật hẹp chỉ có thể cho hai người đi song song.
"Đợi chút!"
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên dừng bước, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.
"Sao thế?"
Tiết Đào thấy Triệu Khách không đi, quay đầu dò hỏi, chỉ thấy Triệu Khách giơ ngón trỏ lên, ra dấu im lặng.
"Ngươi nghe đi!"
Triệu Khách áp mặt lên vách tường hành lang cẩn thận nghe, hắn giảm bớt các cảm giác khác trong ngũ giác, tập trung vào trên mặt thính giác.
Trong chốc lát tiếng động càng rõ ràng, cứ như tiếng động ở ngay trước mặt mình.
Tất nhiên Tiết Đào không có năng lực ngũ giác mạnh như Triệu Khách, úp sấp trên tường cẩn thận nghe, ngược lại có thể nghe được tiếng động rất mơ hồ, nhưng còn lâu mới nghe được rõ ràng như Triệu Khách.
Nhưng Tiết Đào cầm ngọn đèn trên tay chiếu về phía vách tường, trong chốc lát chỉ thấy trên vách tường màu đen trước mặt dần trở nên trong suốt dưới ánh đèn.
Có thể thấy một gian phòng rất chật hẹp xuất hiện ở trước mặt hai người.
Trên vách tường trong gian phòng có từng dấu tay thật to lung tung rối loạn, nhìn dấu vết máu tươi chảy xuống phía trên, có thể kết luận dấu tay này vừa để lại.
Triệu Khách thử xuyên qua, nhưng tay sờ vào trên vách tường mới chú ý tới, vách tường cũng không biến mất, chỉ trở nên trong suốt như mặt kính thủy tinh.
"Cho ta!"
Thấy thế, Triệu Khách đưa tay túm lấy ngọn đèn trên tay Tiết Đào, giơ cao ngọn đèn ở trên vách tường, lần theo tiếng động không ngừng chạy về phía trước.
"Này, chờ ta!" Tiết Đào không biết Triệu Khách muốn làm gì nhưng cũng không dám tụt lại phía sau, bám sát theo sau lưng Triệu Khách.
"Bên trái!"
Tiếng động rất gần, bên tai ngoại trừ tiếng nhúc nhích "cộc cộc cộc...", Triệu Khách còn nghe được tiếng cầu cứu của một người.
Tốc độ của Triệu Khách càng lúc càng nhanh, hắn đã nghe được tiếng kêu cứu của hai người.
Ngay lúc Triệu Khách vượt qua góc tường, ngọn đèn trên tay chiếu tới vách tường.
Vách tường trước mặt dần trong suốt, Triệu Khách đã không kịp chờ đợi đi qua, muốn nhìn cho rõ ràng.
Chỉ là theo vách tường trước mắt dần hóa thành thủy tinh trở nên trong suốt, một khuôn mặt giống hắn như đúc, xuyên qua mặt thủy tinh xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ừm!!"
Dù là Triệu Khách, lúc này nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng không nhịn được vô thức lùi lại một bước, ánh mắt cẩn thận nhìn lên.
Quả nhiên là khuôn mặt giống hắn như đúc nhưng cũng không có con mắt, miệng nghiêng lệch mở ra như đang phát ra tiếng kêu rên im ắng.
Đây không chỉ là mặt hắn, ở khoảng cách gần như thế, thậm chí Triệu Khách có thể cảm nhận được cảm giác mà phân hồn truyền đưa cho hắn, đó là một loại ngơ ngác, tuyệt vọng không cách nào hình dung.
"Là bọn họ!"
Lúc này, Tiết Đào đi theo sau lưng Triệu Khách không khỏi mở miệng hét rầm lên.
Trước mặt, ngoại trừ mặt Triệu Khách, còn có rất nhiều mặt người mà Tiết Đào quen thuộc, ví dụ như Quách Cương mà Tiết Đào rất quen thuộc, còn có một đám người Hỉ Phương, Trương Dương đủ loại.
Từng khuôn mặt người như khối u chen chút chung một chỗ, chỉ còn lại cái miệng hé mở, hoặc là nửa khuôn mặt, dính chung một chỗ với mặt của những người khác.
Nếu không phải Tiết Đào có ấn tượng rất sâu sắc với mấy học sinh trung học này, e rằng căn bản cũng không nhận ra.
Khuôn mặt những người này xiêu vẹo đè ép cùng một chỗ, giống với khuôn mặt Triệu Khách, vẻ mặt vặn vẹo, đau khổ tới cực điểm.
"Tại sao có thể như vậy??"