Nhưng trong lòng Tiết Đào tin tưởng Vương Vi, tuy không biết vì sao đến bây giờ Vương Vi còn chưa hành động, nhưng Tiết Đào không muốn nghĩ theo hướng xấu: "Ta tin tưởng nàng, có thể đã gặp rắc rối gì đó, chờ chút, có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển."
Tiết Đào nói xong, trong đầu không khỏi nghĩ tới đôi mắt đen trắng rõ ràng của Vương Vi.
Hắn ta tin tưởng một nữ hài hiền lành như vậy tuyệt đối không hại bọn họ.
"Chỉ mong vậy!"
Triệu Khách nửa tin nửa ngờ Tiết Đào, ngẩng đầu nhìn về phía miệng giếng trên đỉnh đầu, lúc này bão cát đã dừng lại.
"Có phải an toàn rồi không, ta đi lên xem một chút."
Tiết Đào thấy thế, chuẩn bị leo lên.
Nhưng Triệu Khách lại đè Tiết Đào xuống, lạnh lùng nói: "Đừng nói chuyện, có cái gì đó đang đến!"
Trong một tòa nhà dân rách nát, xung quanh yên tĩnh khiến người ta cảm thấy đáng sợ, đột nhiên chỉ nghe một tràng tiếng "cộc cộc cộc..." cổ quái như có cái gì đó nhanh chóng bò qua đỉnh đầu hai người.
Điều này khiến nam mắt kính không được ngừng hô hấp, phát hiện đôi tay nhỏ sau lưng siết chặt góc áo của mình.
Nam mắt kính quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Vương Vi, lặng lẽ giơ ngón trỏ lên đặt ở bên môi, ra hiệu im lặng.
Hai người trốn ở ngã rẽ cầu thang không đáng chú ý trong phòng, nơi này ở góc chết, đứng bên ngoài dù nhìn từ góc nào đều bị cầu thang che mất tầm mắt.
Chỉ cần hai người không đi ra, có lẽ con Ngô công quái kia không phát hiện được bọn họ.
Nghe được tiếng nhúc nhích thỉnh thoảng vang vọng xung quanh, dường như Ngô công quái đang ở gần bọn họ, có lẽ chỉ cách nhau một bức tường.
Hai người trốn ở trong đó, không ai dám phát ra chút tiếng động nào.
Qua một lúc, hai người không nghe thấy tiếng động, nam mắt kính cẩn thận áp mặt lên phía sau khe cửa, muốn mượn ánh sáng yếu ớt của khe cửa để nhìn ra ngoài.
Ánh mắt nhìn ra bên ngoài đen kịt một màu, cũng không thấy cái gì.
Điều này không khỏi khiến trong lòng nam mắt kính thất vọng, đang định thu lại tầm mắt, bóng tối trước mặt nam mắt kính đột nhiên xuất hiện thay đổi.
Chỉ thấy sau khe cửa tối tăm không có ánh sáng, dần có thứ gì đó đang lắc lư.
Bóng tối dần kéo giãn khoảng cách trong ánh mắt nhìn chằm chằm của nam mắt kính, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc dần rõ ràng trong tầm mắt của nam mắt kính.
"Hít!"
Thoáng chốc, nam mắt kính chỉ cảm thấy một luồng ý lạnh vọt lên đỉnh đầu như bị người ta giội một chậu nước lạnh, nhiệt độ trên người nhanh chóng hạ xuống mức đóng băng, trong lòng thét to: "Không tốt, bị phát hiện!"
"Không có tiếng gì nữa, đi nhanh lên!"
Ở một bên miệng giếng cũ nát, Tiết Đào cẩn thận thò đầu ra, ánh mắt nhìn hai bên, sau khi xác định xung quanh đã một lần nữa yên tĩnh lại, không có tiếng động gì nữa, nhanh chóng bò ra từ trong giếng.
Triệu Khách theo sát phía sau, sau khi leo ra từ trong giếng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Vốn là một đống đổ nát toàn rác rưởi, hiện tại như bị cây chổi khẽ quét qua, quét sạch sẽ một vùng đất bằng phẳng.
Rốt cuộc con quái ngư kia là thứ gì? Triệu Khách không biết.
Nhưng có thể xác định nếu hắn thật sự đánh nhau với đầu quái ngư này, e rằng chạy cũng chạy không được.
"Đi đi đi."
Tiết Đào lôi kéo Triệu Khách muốn đi lên phía trước, lại bị Triệu Khách trợn trắng mắt nhìn sang: "Ngươi biết đi hướng nào không?"
Hiện tại bọn họ bị nhốt ở chỗ này, không có Vương Vi giúp đỡ, e rằng cũng không dễ dàng.
Không có manh mối mà đi loạn sẽ chỉ khiến tình huống của hai người càng chạy càng tệ.
Chẳng may lại gặp phải quái vật giống như con quái ngư vừa rồi, hai người chưa chắc đã may mắn như vậy.
"Hắc hắc, tuy ta không biết hướng đi, nhưng ta có cái này!"
Chỉ thấy Tiết Đào lấy ra một ngọn đèn cũ nát từ trong sách tem, chén đèn dầu này bị Tiết Đào xách trên tay, ánh sáng ngọn đèn lúc sáng lúc tối, một ngọn lửa không ngừng nhảy loạn trong chụp đèn.
Trông cứ như một cơn gió mát thổi nhẹ qua, cũng có thể thổi tắt ngọn đèn bất cứ lúc nào.
"Chiếc đèn này..."
Nhìn ngọn đèn trên tay Tiết Đào, Triệu Khách luôn cảm thấy như đã nhìn thấy ở đâu đó.
"Chiếc đèn này là bảo bối, may mà có chiếc đèn này, trước đó ta gặp rất nhiều tình huống đột nhiên xảy ra đều có thể gặp dữ hóa lành, chúng ta có thể rời đi hay không, đều nhờ vào chiếc đèn này!"
Tiết Đào nhắc tới ngọn đèn dầu trên tay, trên mặt lập tức mặt mày hớn hở.
Trong lòng nhớ lại Vương Vi, chỉ cần tìm được Triệu Khách, dùng chiếc đèn này có thể chỉ rõ đường trở về giúp bọn họ.
"Sách tem ghi chú như thế nào?"
Nhìn ngọn đèn trên tay Tiết Đào, Triệu Khách không khỏi mở miệng dò hỏi.
Nhưng bị Triệu Khách hỏi như vậy, Tiết Đào lập tức nghẹn lời, một tay gãi đầu, nói: "Ầy... Hình như... Hình như không có ghi chú!"
"Không có ghi chú??" Vẻ mặt Triệu Khách cổ quái vặn hỏi.
Tiết Đào gật đầu, rất trực tiếp đưa ngọn đèn trên tay cho Triệu Khách.
"Ngươi tự xem đi, thật sự không có ghi chú, mặc dù không có ghi chú nhưng vẫn không thể phủ định chén đèn dầu này không tầm thường, rất có thể là... Một món bảo vật di tích."
"Bảo vật di tích?"
Tiết Đào gật đầu: "Mặc dù không có thuộc tính, nhưng nghe nói có thể từ trong số những bảo vật này, rút ra bước phát triển mới cho con tem."