Lúc này sự giãy giụa của nàng đã không quan trọng với Triệu Khách, sau khi trực tiếp mang theo nàng vào Đại Hạ đỉnh đã đẩy sang một bên.
Chỉ thấy Triệu Khách ngã xuống đất, không quan tâm việc đứng lên, ngẩng đầu hô: "Thuỷ Lộc ra tay!"
"A!"
Thuỷ Lộc đang ngồi trên ghế sofa mờ mịt ngẩng đầu, trên tay còn cầm một phần giấy báo nhìn Triệu Khách ngã trong vũng máu.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy giữa không trung còn có một Triệu Khách nhưng đôi mắt kia đen kịt, sát khí kinh người.
Thuỷ Lộc lập tức giật mình, ôm Triệu Khách trực tiếp nhảy vào trong quan tài.
"Mả mẹ nó, ngươi làm cái gì??"
Triệu Khách bị ôm vào quan tài, hận không thể một chân đạp Thuỷ Lộc ra ngoài, đã dặn hắn ta chuẩn bị kỹ càng, kết quả con hàng này lại đang xem báo???
Sắc mặt Thuỷ Lộc đau khổ, cũng là vẻ mặt ủy khuất: "Ngươi đã nói một chút nữa, ta mẹ nó như kẻ ngu ghim mã bộ, tay bấm pháp ấn, chờ ngươi bốn tiếng, cứt sắp rơi ra cũng không thấy ngươi vào, đã qua thời gian một ngày rồi, lúc đó ngươi cũng không nói lâu như vậy."
Lại nói, cũng là sai lầm của Triệu Khách, không nói với Thuỷ Lộc trước khi tiến vào.
Chủ yếu là liên tục chuyển đổi mấy vị diện khiến thời gian của Triệu Khách chịu sự hỗn loạn rất lớn, trong chốc lát quên đi thời gian.
Lúc này nằm trong quan tài, nghe Thuỷ Lộc nói xong, Triệu Khách cũng tỏ ra bất đắc dĩ.
"Cạch cạch cạch!"
Lúc này, chỉ nghe bên ngoài quan tài có tiếng vang nặng nề, hai tay Vương Vi nện vào quan tài, hô: "Lâm Hiểu Đông, ngươi đi ra, ngươi có bản lĩnh đưa ta vào đây, ngươi trốn ở bên trong làm gì, đi ra cho ta!"
"Yên tâm, hắn không vào được!"
Thuỷ Lộc vỗ ngực muốn bảo đảm với Triệu Khách, không hiểu chú ngữ của Vạn Thọ quan, đừng mơ bò vào.
Huống hồ, đây là chí bảo Mai gia, không sợ Vương Vi có thể đập hỏng quan tài.
"Này!"
Lúc này, chỉ nghe Triệu Khách vỗ vai Thuỷ Lộc từ sau lưng, khẽ nói: "Mượn ngươi ít đồ được không?"
"Cái gì?"
Thuỷ Lộc ngạc nhiên, không hiểu bây giờ trên người mình còn có thứ gì có thể cho Triệu Khách.
Chỉ thấy lúc này Triệu Khách lấy ra một con dao, không nói lời nào đâm một dao vào cánh tay Thuỷ Lộc, tay còn lại cầm một cái bát nhỏ.
"Mượn ngươi hai cân máu hươu."
"Này, đủ rồi!"
Nhìn một bát tràn đầy máu tươi, mắt Thuỷ Lộc cũng đỏ lên, đây không phải mượn, đây đơn giản là muốn cái mạng già của hắn ta!
Nhưng Triệu Khách mặc kệ, tình huống hiện tại của hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Một đao đâm xuyên qua trái tim của hắn, nếu không có Âm dương sách, hắn chết chắc, vội vàng kích hoạt nhân cách Tham ăn, nhanh chóng khôi phục miệng vết thương của mình.
Nhưng trái tim bị đâm xuyên qua không chỉ là vấn đề khôi phục vết thương, hắn còn đối mặt với việc thiếu máu nghiêm trọng.
Chỉ dựa vào tổn thương ở trái tim, năng lực tạo máu căn bản không có cách nào theo kịp.
Lúc này, tác dụng của một bát máu hươu này đã được thể hiện ra.
"Bản Thảo Cương Mục" ghi chép: "Máu hươu trị liệt dương, bổ hư, hòa vào máu dùng trị phổi liệt nôn ra máu, đại bổ hư tổn, ích máu, sinh khí huyết hoạt gân cốt."
"Y Lâm Toản Yếu": Hành huyết pháp ứ, tục tuyệt trừ thương tổn.
Triệu Khách xem nhiều sách thuốc như vậy cũng không phải xem không, cũng không dám nói chuyên nghiệp đến mức nào nhưng cũng được coi là nửa thầy lang.
Đại bổ hư tổn, sinh khí huyết, tục tuyệt trừ thương tổn.
Lấy máu hươu của lão hươu tinh Thuỷ Lộc này, đương nhiên hiệu quả sẽ không kém.
Triệu Khách lại phối hợp một bình tinh hoa nhân sâm, thuận tay gia trì “Tiểu bổ di tình” để tăng dược hiệu.
Trong chốc lát chỉ thấy bát máu hươu trên tay như đun sôi, máu tươi biến thành đỏ sậm, tràn ngập một hương vị không diễn tả được, nhưng có thể chắc chắn thứ đồ chơi này tuyệt đối đại bổ.
Quay đầu nhìn thoáng qua Thuỷ Lộc, phát hiện Thuỷ Lộc vẻ mặt thịt đau nằm trên mặt đất, dáng vẻ thở hồng hộc như nguyên khí bị thương nặng.
Thấy thế, Triệu Khách trực tiếp ném một bình tinh hoa nhân sâm cho hắn ta.
Đây không phải Triệu Khách hào phóng, lấy máu không thể lấy không, chỉ có lão gia hỏa Thuỷ Lộc này mới có đồ tốt như vậy.
Đây chính là một món bảo bối, cũng không thể để hắn ta có chuyện gì.
Thấy Triệu Khách ném tinh hoa nhân sâm cho hắn ta, Thuỷ Lộc lập tức mừng rỡ, đột nhiên cảm giác eo không đau, chân không mỏi, hơi thở không gấp, cả người trẻ hơn mười tuổi.
Đây cũng là đồ tốt, trước đó nhìn Triệu Khách chế tác Bánh bao hoàng kim dược, Thuỷ Lộc đã trông mà thèm.
Bây giờ hai cân máu hươu đổi lấy một bình, thật sự là...
Thuỷ Lộc suy nghĩ, trong lòng không nhịn được mắng to: "Phì, trong lòng lão tử vẫn cảm thấy thua thiệt."
"Ta cạn trước, ngươi tùy ý!"
Triệu Khách vẻ mặt phóng khoáng, giơ máu hươu trên tay lên mời Thuỷ Lộc một cái, sau đó uống cạn một hơi.
Nghe được lời nói của Triệu Khách, sắc mặt Thuỷ Lộc tối sầm.
Cạn?? Ta tùy ý??
"Sao ngươi không đi chết đi??"
Trong lòng Thuỷ Lộc lập tức vẽ lên N vòng tròn, nhưng vẫn há cái miệng nhỏ uống một ngụm tinh hoa nhân sâm, sau đó cẩn thận thu lại một bình tinh hoa nhân sâm này.
Đây là hắn ta dùng máu đổi lấy, thật sự là tiền mồ hôi nước mắt.
Không có gì tươi mới hơn máu hươu nóng hổi nữa.