"Nhìn xem, không phải trước đó ngươi rất tự tin sao? Lần trước ngươi một phát súng bắn nổ đầu ta thật sự quá đẹp."
Vương Vi xích lại gần, nhìn khóe miệng đầy máu tươi của Triệu Khách, nhịn không được thè ra đầu lưỡi hút hôn máu tươi phía trên, chợt há miệng hút vào, chỉ thấy sinh khí trên người Triệu Khách đang không ngừng bị hút vào trong miệng Vương Vi.
"Sinh mệnh lực này sinh động đến mức nào! Như một gốc cổ tùng sinh cơ bừng bừng, căn cơ thâm hậu, tràn đầy tinh thần phấn chấn cuồn cuộn."
Sinh khí liên tục không ngừng bị Vương Vi hút vào trong miệng, khiến nàng cảm thấy linh hồn của mình đang không ngừng run rẩy.
Thỉnh thoảng nàng liếc mắt nhìn về phía Lưu Gia bên cạnh, phát hiện Lưu Gia rất biết điều vứt bỏ lưỡi đao trên tay, ngoan ngoãn đứng một bên, đôi mắt híp thành một sợi dây để lộ ra vẻ hài lòng.
Bây giờ nhìn lại, nữ nhân này thật sự có kinh nghiệm.
Tham lam hút lấy sinh khí của nam nhân trước mắt, ít nhất trước khi hắn chết đây là món ngon hiếm có.
Chỉ là hút lấy hút lấy, Vương Vi đột nhiên cảm giác sinh khí càng ngày càng ít.
Trước đó liên tục không ngừng như Trường Giang Hoàng Hà, trong chớp mắt biến thành dòng nước, không, thậm chí cũng không bằng dòng nước, càng hút càng ít.
"Sắp chết?"
Trong lòng phát hiện sinh cơ của Triệu Khách đã đoạn diệt, Vương Vi lại không chịu lãng phí bất kỳ chút sinh khí, chủ động đưa thân thể lại gần, dùng sức hút.
Theo một ngụm sinh khí sau cùng hoàn toàn bị đoạn diệt, Vương Vi lau miệng nhìn Triệu Khách bị nàng ôm chặt vào trong ngực, khuôn mặt biến thành xám trắng, không có chút huyết sắc nào, ngay cả đồng tử cũng đã phóng đại, rõ ràng là chết đến không thể chết lại.
"Ôi! Ai bảo ngươi hư hỏng như vậy, chỉ có thể đâm ngươi một đao trước, nếu không ta cũng không dám tới gần ngươi."
Vương Vi nói chuyện, vung tay lên muốn đẩy Triệu Khách ra khỏi ngực, chỉ là hai tay dùng sức đẩy, phát hiện mình căn bản không đẩy được Triệu Khách.
Cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào một đôi tay của Triệu Khách đã ôm eo nàng.
"Chết còn không chịu buông tay?"
Vương Vi ngạc nhiên, đưa tay muốn đẩy Triệu Khách ra, lại phát hiện cánh tay Triệu Khách như đúc bằng sắt, chẳng những không bị đẩy ra, ngược lại nhanh chóng siết chặt.
Hai tay siết chặt khiến Vương Vi cảm thấy xương sườn của mình cũng bị ép lại, nàng cảm thấy hô hấp khó khăn, hành động này khiến sắc mặt Vương Vi thay đổi, cúi đầu nhìn mới phát hiện đôi mắt tan rã của Triệu Khách đã khôi phục thần vận nóng rực từ lúc nào.
"Ngươi không chết!"
"Hắc hắc, kỹ thuật không tệ! Sớm biết vậy nên làm ngươi xinh đẹp chút."
Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, không đợi Vương Vi có phản ứng, tâm niệm vừa động đã gọi ra Đại Hạ đỉnh, theo một đạo thanh quang, một luồng sức kéo không cho Vương Vi phản kháng, kéo theo cả Triệu Khách bị nuốt vào Đại Hạ đỉnh.
"Này, ta thì sao!"
Nhìn Triệu Khách và Vương Vi biến mất, Lưu Gia đứng bên cạnh vừa sợ vừa giận.
Thì ra trước khi tiến vào nơi này, Triệu Khách và Lưu Gia đã ngồi trên tế đàn bàn bạc thật lâu.
Hai người đã cố hết sức nghĩ cách, kết quả nghĩ như thế nào cũng thấy khó giải quyết.
Đánh không lại, không có cách nào đánh, chỉ có thể dùng trí.
Nhưng cách dùng trí cũng dùng không tốt lắm, dù sao Vương Vi không phải người ngu.
Nàng đã sớm không phải tiểu nữ hài không biết phản kháng kia.
Trước đó bọn họ ở vị diện khác nhìn thấy Vương Vi, quả thật đều là quá khứ của Vương Vi.
Nhưng nhớ kỹ, đây là quá khứ, là quá khứ mà Vương Vi cố ý cho bọn họ nhìn thấy, trên ý nghĩa chân chính Vương Vi đã bị nhốt ở chỗ này một đoạn thời gian rất lâu.
Trong khoảng thời gian này, đối mặt với sự tra tấn như địa ngục, lại có đạo cô không ngừng ăn mòn nàng, hướng dẫn nàng, tâm trí của nàng đã sớm biến âm hiểm xảo trá.
Lần trước Triệu Khách giao thủ với nàng đã nhận ra điểm này, cho nên cạm bẫy rất khó lừa nàng.
Sau cùng cách mà Triệu Khách có thể nghĩ ra cũng chỉ có khổ nhục kế, cách này rất cũ kỹ nhưng là cách có tác dụng nhất.
Vì đạt tới hiệu quả của khổ nhục kế, Triệu Khách cứng rắn chịu một đao trí mạng, chịu khổ đến một khắc cuối cùng khiến Vương Vi hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng.
Trong lúc đó, mấy lần Triệu Khách cảm giác mình thật sự phải chết, mỗi lần cảm thấy bản thân sắp chết, đều dựa vào một luồng khí trong lòng để gắng gượng chống đỡ.
Đến cuối cùng Triệu Khách cảm giác mình thật sự không chịu nổi, lúc này mới kích hoạt năng lực đặc thù của “Tạo hóa châu”, Âm dương sách.
Hai tay ôm thật chặt Vương Vi, cứng rắn kéo nàng tiến vào Đại Hạ đỉnh.
Không phải Vương Vi không muốn giãy dụa, nhưng Triệu Khách ôm nàng quá chặt, thân thể áp sát vào trên người hắn, muốn dùng năng lực không gian ngăn cách hắn, nhưng hai người lại tiếp xúc không chút khe hở khiến Vương Vi căn bản không có cơ hội.
Đây là cách mà Lưu Gia đưa ra, nàng từng gặp một người đưa thư hệ không gian.
Người này đã từng âm thầm nói với Lưu Gia, thật ra người đưa thư hệ không gian sợ nhất áp sát, là cái loại dán sát vào nhau.
Muốn điều động được loại không gian này, rất khó đạt tới trình độ chuẩn xác thật cao, cho nên thường là khoảng cách càng lớn, khe hở càng nhiều càng tốt.
Thao tác trong loại không gian chật hẹp bất quy tắc này sẽ khó khăn hơn, sơ ý một chút, có lẽ sẽ khiến bản thân cũng bị cuốn vào.