Thấy thế Triệu Khách không khỏi vặn hỏi: "Vậy chắc ngươi cũng biết, nàng thật ra là..."
Triệu Khách còn chưa nói dứt lời, cảm xúc của Vương Vi lập tức trở nên kích động.
"Im miệng! Bọn họ một người sinh ra ta mà không nuôi ta, một người nuôi ta lại giết hại ta, ta không chỉ muốn bọn họ chết, ta còn muốn linh hồn của bọn họ đều bị cầm tù ở chỗ này, biến thành quái vật trong oán linh, vĩnh viễn bị cầm tù ở chỗ này, cho đến khi bản thân hư thối từng chút một."
Theo tiếng rống giận dữ, có thể thấy trên mặt Vương Vi trồi lên gân xanh, cặp mắt kia lập tức biến thành màu đen, không còn chút lòng trắng nào.
Trong oán khí dày đặc, cảm xúc tuyệt vọng, chán ghét và thù hận còn như núi lở ép xuống khiến vẻ mặt Triệu Khách hơi trầm xuống, không khỏi lùi lại một bước.
Về phần Lưu Gia, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, không thể không lùi ra sau lưng Triệu Khách thở dốc.
Có thể thấy, Vương Vi đoạt xác một lần nữa không chỉ thực lực trở nên mạnh hơn trước đó, ngay cả oán khí cũng trở nên nặng hơn.
"Lần này ta sẽ không để ngươi chạy trốn!"
Vương Vi nhìn chằm chằm Triệu Khách, lần trước thật sự chủ quan, không ngờ Triệu Khách vô lại như vậy, lại cướp đi thân thể của nàng, còn lấy thân thể của nàng tới làm mồi nhử.
Lần này nàng sẽ không phạm phải sai lầm giống vậy, để lại chút cơ hội nào cho Triệu Khách.
Hiện tại trong lòng Vương Vi chỉ còn lại một suy nghĩ là ăn sống hắn, xé mở huyết nhục trên người hắn, bắt đầu ăn từ chân của hắn, không để lại một cục xương nào.
Đối mặt với Vương Vi từng bước ép sát, Triệu Khách lùi lại một bước: "Đợi chút, một vấn đề cuối cùng."
"Di ngôn?"
Khóe miệng Vương Vi nhếch lên nở cười lạnh, nhưng trong lòng lại đề phòng, nhìn như từng bước một tới trước mặt Triệu Khách nhưng không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo hình thành phòng ngự.
Không phải nàng quá cẩn thận, mà là Triệu Khách quá xảo trá, lần trước cũng bị tên này lừa một lần.
Cùng là thua thiệt, nàng đã chịu hai lần, kiên quyết không thể chịu lần thứ ba.
Chỉ thấy Triệu Khách im lặng nửa ngày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng ngẩng đầu nói: "Cái kia... Ngươi... Hiện tại ta đầu hàng, ngươi xem có được không?"
Đánh thì đánh không lại, không nói Vương Vi trước mắt đã hoàn toàn hắc hóa, chỉ với con rết to lớn đằng sau, e rằng hắn cũng chưa chắc là đối thủ.
Chứ đừng nói đến, vị đạo cô từ đầu đến cuối vẫn giấu kín ở hậu trường.
Lúc này Triệu Khách cảm giác giống như một mình vào phó bản, một người phải đánh bảy tám con BOSS của toàn bộ phó bản, quan trọng hắn chỉ là một người cuồng bạo chiến!
Loại cảm giác này thật mẹ nó.
"Đầu hàng, tốt, vậy cần dùng hành động thực tế của ngươi để chứng minh."
Khóe miệng Vương Vi đột nhiên khẽ giơ lên, hai đầu lông mày để lộ ra chút vẻ mong đợi.
"Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?" Triệu Khách nhún vai vẻ mặt mờ mịt.
Chỉ thấy Vương Vi híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Triệu Khách, khẽ nói: "Không phải ngươi, là nàng!"
Vừa nói xong, Triệu Khách chợt cảm thấy cảm giác đâm nhói tận tim, hung hăng đâm vào tim Triệu Khách, máu tươi phun tung toé ra theo lồng ngực.
Hình ảnh khiến người ta không tưởng tượng được, lại là một kích trí mạng của Lưu Gia.
Máu tươi lơ lửng ở giữa không trung, chỉ thấy Vương Vi nhẹ hút vào một ngụm, hút một giọt máu tươi vào trong miệng.
Trong máu mang theo hương ngọt, chỉ là một giọt máu, khí tức sinh mệnh dồi dào bên trong lại khiến tinh thần người ta phấn chấn, đơn giản là hương vị tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Thưởng thức hương vị máu tươi trong miệng, nhìn khuôn mặt tái nhợt hoảng sợ của Triệu Khách, Vương Vi gật đầu: "Lần này ta xác định, thật sự là ngươi!"
Triệu Khách có năng lực chế tạo thân thể, dù là Lưu Gia hay Vương Vi đều đã đích thân trải nghiệm.
Nhưng có một điều, Triệu Khách chế tạo thân thể tương tự như thế nào đi nữa, chỉ có trên người bản tôn mới có mùi thuốc đậm đặc như thế, trên người tràn đầy sinh cơ.
Ở trong mắt Vương Vi như một ngọn đèn sáng trong đêm tối, mặc cho hắn ẩn nấp thế nào căn bản không giấu được.
Hiện tại máu tươi trong miệng chắc chắn là sự chứng minh lớn nhất.
Nhìn lưỡi đao đâm xuyên qua tim hắn, thật sự khiến Vương Vi cảm thấy thoải mái.
"Đây chính là thành ý của ta, đủ chưa!"
Lưu Gia nhìn chằm chằm Vương Vi, trong mắt đầy chờ mong.
"Đương nhiên."
Vương Vi mỉm cười gật đầu, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Triệu Khách.
"Người tốt không đền mạng, tai họa sống ngàn năm, có phải ngươi rất bất ngờ không."
Triệu Khách vươn tay, vô lực bắt về phía trước như là người chết đuối muốn liều mạng bắt cây cỏ cứu mạng.
Máu tươi không ngừng theo phun ra từ trong miệng Triệu Khách, khiến hắn cảm giác trong cổ họng bị huyết dịch rót đầy, ngay cả hô hấp cũng xa xỉ.
"Đừng trách ta, ta chỉ muốn sống sót!"
Lưu Gia không nỡ nhìn tiếp, thở sâu, hai tay dùng sức rút lại.
"Phốc!"
Trong nháy mắt rút ra khỏi trái tim, thân thể Triệu Khách không tự chủ được run rẩy như bỗng chốc bị rút đi tất cả lực lượng.
Thân thể vô lực quỳ xuống mặt đất, cảm nhận lỗ đen ở ngực đang điên cuồng thôn phệ sinh mệnh của hắn, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Nhìn Triệu Khách cúi đầu quỳ xuống trước mặt mình, Vương Vi không nhịn được bước tới nâng mặt Triệu Khách lên.