Không sai, lúc trước Vương Hằng tổn thương nàng như vậy, bây giờ nàng chỉ là trả lại cho hắn ta, trả lại tất cả đau khổ cho tên súc sinh này.
Nhưng Vương Vi không ngờ nàng còn chưa kịp ra tay, thân thể của mình đã bắt đầu xuất hiện dị biến.
Là phân thân đã đến giờ, từ trong ra ngoài bắt đầu hư thối, quá trình này chắc chắn sẽ đau khổ như như rót axit sunfuric vào trong phế phủ.
Vương Hằng phát hiện tình huống không đúng cũng nhào tới trước tiên, lại bị Vương Vi đẩy ra, lúc này mới nghĩ đến đi cầu cứu.
Hiện tại rất nhiều trí nhớ của hắn ta đều bị Vương Vi xóa bỏ, đã bị hạn chế lại lúc ban đầu, lúc này hắn ta thấy Thuỷ Lộc cũng không nhận ra, chỉ vô thức muốn cầu cứu.
Lúc này Vương Hằng bò lổm ngổm qua, thấy Vương Vi và Triệu Khách đánh nhau túi bụi, trong lòng lập tức lo lắng, phun ra một ngụm máu, cố nén đau đớn vì xương sườn ở bụng đứt gãy, gọi: "Vi Vi!"
"Này, đừng gọi nữa!"
Tiếng gọi của Vương Hằng khiến Thuỷ Lộc giật mình kêu lên, vội đưa tay che miệng Vương Hằng.
"Ngươi gọi cái rắm, không muốn sống nữa, vừa rồi ác linh này đánh ngươi, vẫn chưa đánh đủ đúng không??"
Vương Hằng nghe được câu này lập tức ngạc nhiên, chỉ Triệu Khách nói: "Hắn là ác linh?"
Thuỷ Lộc: "... Không phải, hắn còn dữ hơn ác linh, ác linh mà ta nói là người kia!"
Thuỷ Lộc chỉ Vương Vi, đưa tay vuốt chòm râu dê ba tấc của mình: "Cũng không biết nữ quỷ này lấy đâu ra oán khí lớn như vậy, đã hóa thành ác linh, ngày sau chắc chắn rơi vào địa ngục, chìm vào huyết hải, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh."
Thuỷ Lộc đã gặp nhiều u hồn lệ quỷ, lúc trước hắn ta còn sai khiến mấy lệ quỷ đi đoạt Thiện quả.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thuỷ Lộc gặp loại hung linh trước mắt, thường hung linh đều là Quỷ tu tẩu hỏa nhập ma, nhưng không chống đỡ được bao lâu sẽ tan thành mây khói.
Hung linh trước mắt đã có thực lực vượt qua sự tưởng tượng, tầng sương đen trên người càng là một tầng sát khí thật dày, kinh người như thế, chưa từng nghe thấy.
Lúc này trong lòng Thuỷ Lộc không nhịn được bắt đầu lo lắng Vạn Thọ quan có thể trấn áp nàng hay không.
Không phải Vạn Thọ quan không được, mà là mình với Vạn Thọ quan chỉ biết một ít, không biết lý thuyết, lúc dùng cũng là nửa vời, chưa hẳn có thể phát huy toàn bộ năng lực của Vạn Thọ quan.
Thuỷ Lộc đang muốn tập trung, chỉ nghe Vương Hằng bên cạnh phát ra tiếng rống như sấm: "Ngươi đánh rắm!"
Vương Hằng rống to một tiếng, chỉ thiếu không bò dậy từ dưới đất liều mạng với Thuỷ Lộc.
"Ngươi mới là hung linh, Vi Vi nhà ta ngoan như vậy, sao có thể là hung linh?"
Vương Hằng vùng vẫy mấy lần không thể đứng lên, bụng lún xuống một mảng lớn, chỉ hơi động đậy cảm giác toàn bộ cột sống cả người đều muốn vỡ ra.
Vương Hằng đau đến mặt mũi trắng bệch, có thể thấy một đá của Triệu Khách nặng đến mức nào, là muốn lấy nửa cái mạng của Vương Hằng.
"Ôi, lão phu lừa ngươi làm gì, ta thấy ngươi cũng không sống được bao lâu nữa mới nói cho ngươi biết, ngươi còn cảm thấy lão phu lừa ngươi, ngươi không có chút ấn tượng nào??"
Thuỷ Lộc cũng kỳ quái, không biết rốt cuộc là Vương Hằng uống nhầm thuốc hay thế nào, sao đột nhiên thay đổi tính tình.
Ngay lúc hai người rảnh rỗi nói chuyện, chỉ thấy Triệu Khách và Vương Vi đã giao thủ mấy lần.
Dù là Nhiếp nguyên thủ hay Vô Tướng kiếm kinh, dường như đều không có tác dụng với Vương Vi, dù Vương Vi không cách nào sử dụng năng lực vặn vẹo không gian ở chỗ này, nhưng thực lực vẫn không thể coi thường.
Vấn đề mấu chốt là, Triệu Khách vẫn phải duy trì một khoảng cách với nàng, vừa đánh vừa lui.
Chỉ thấy lúc này trên người Triệu Khách sinh ra một tầng lông trắng, ba cái đuôi lông xù vung vẩy trong không khí.
Có thể giao thủ với Vương Vi lâu như vậy, hoàn toàn dựa vào năng lực Hồ tiên mị ảnh sau khi biến thân Hồ tiên, trốn tránh tiến công của Vương Vi.
"Ngươi có thể trốn tránh tới khi nào!"
Bóng dáng Vương Vi vụt sáng vụt lộ như quỷ mị, nàng có được một bộ phận lực lượng của đạo cô, lại vùng vẫy giãy chết trong vị diện địa ngục lâu như vậy, đã sớm tiêu hóa toàn bộ năng lực của đạo cô.
Bóng dáng đột nhiên tăng tốc, áp sát Triệu Khách, sát khí dày đặc hình thành khóa sắt, quấn về phía Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách lại như không cần đoán cũng biết, luôn có thể sớm một bước khóa chặt khe hở, nhanh chóng thoát đi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ngay lúc thoát đi, Triệu Khách cũng không quên phản kích, Nhiếp nguyên thủ và Vô Tướng kiếm kinh không ngừng bị Triệu Khách gọi ra, Nhiếp nguyên thủ chủ phòng, Vô Tướng kiếm kinh chủ công.
Cả hai phối hợp khăng khít, trong lúc nhất thời khiến Vương Vi như là lão hổ cắn con nhím không có chỗ xuống tay.
Nhưng theo thời gian trôi qua, năng lượng trong thân thể Triệu Khách bắt đầu không ngừng tăng lớn tiêu hao.
Đối mặt với Vương Vi có tốc độ, thực lực cao hơn hắn rất nhiều, Triệu Khách hoàn toàn dựa vào cường hóa ngũ giác sau khi mở nhân cách Cao ngạo, tập trung vào mỗi một động tác, trình tự bước chân, cách ra tay, đủ loại thói quen của Vương Vi.
Hắn mới có thể đưa ra dự đoán sớm, hơn nữa lúc này mới có thể nhiều lần tránh thoát hiểm cảnh.
Nhưng là loại cách này cũng là một loại gánh nặng với Triệu Khách, vừa đánh vừa lui, chiêu thức của Vương Vi càng ngày càng mãnh liệt.