Dù Triệu Khách dựa vào ngũ giác cường đại cũng bắt đầu không ngừng liên tục bại lui, thậm chí rơi vào thế yếu, hoàn toàn bị Vương Vi ép trốn về sau.
Nếu là người có kinh nghiệm, lúc này nhất định sẽ cảm giác được, nếu Triệu Khách không có cách nào thay đổi tình hình, vậy đã cách cái chết không xa.
Đúng vào lúc này, Triệu Khách vốn luôn trốn về sau đột nhiên đánh ngược trở lại, chỉ thấy hai ánh kiếm tỏa sáng rực rỡ ở trên tay Triệu Khách, một trước một sau đâm vào miệng và đầu của Vương Vi.
Vương Vi như không dự đoán được, vừa rồi Triệu Khách còn chật vật chạy trốn, lúc này đột nhiên thay đổi thái độ bình thường.
Trong chốc lát không kịp đề phòng, chỉ có thể bị động né tránh điểm yếu hại, mặc cho kiếm mang đâm xuyên bụng dưới của mình.
Ngay sau đó chỉ nghe trong miệng Vương Vi phát ra một tiếng rít, rên rỉ đầy thê lương, khiến trong lòng Vương Hằng cách đó không xa rất lo lắng, trong mắt hắn ta một kiếm này đâm vào thân thể Vương Vi tuổi nhỏ, máu tươi chảy ròng ròng.
"Súc sinh!!!"
Vương Hằng giãy giụa muốn đứng lên, đã thấy Thuỷ Lộc cau mày, trở tay đánh ra một luồng lực lượng vô hình đặt ở trên vai Vương Hằng, khiến Vương Hằng không thể động đậy.
"Đi đi đi, ngươi không muốn sống, lão phu còn muốn mạng."
Thuỷ Lộc lại dùng tiểu thuật chặn miệng Vương Hằng, đạp ngã hắn ta sang một bên.
Một kích thành công, Triệu Khách không còn giữ lại, đuôi cáo quét nhẹ, khom eo nhảy lên.
Nhưng ngay lúc Triệu Khách nhảy lên trên trời, dự định kéo dài khoảng cách với Vương Vi.
Chỉ thấy đôi mắt Vương Vi đột nhiên trở nên đỏ như máu, theo đó là tiếng thét dài bén nhọn khiến hư không xung quanh Triệu Khách sinh ra chấn động cực lớn.
Trong lúc nhất thời, mặc dù không gian không vặn vẹo, lại hiện ra gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, từng tầng quét tới khiến thân thể Triệu Khách dừng lại giữa không trung một khoảng ngắn ngủi.
"Không tốt!"
Trong lòng Triệu Khách nặng nề, không ngờ Vương Vi còn giấu một đòn sát thủ, chỉ nghe "xẹt..." một tiếng, một đạo huyết quang phá không mà tới, mang theo lưỡi dài lập tức xuyên thủng ngực trái Triệu Khách.
Chợt đầu lưỡi hung hăng hất lên, đập Triệu Khách từ giữa không trung xuống tảng đá xanh trên mặt đất.
Nếu không phải cảm giác của Triệu Khách bén nhạy, trong nháy mắt Vương Vi há miệng đã kịp thời xoay người một cái, tin tưởng trái tim của hắn trực tiếp bị xuyên thủng!
Dù là như thế, lần này Triệu Khách cũng như bị sét đánh, trước mắt biến thành màu đen, chỉ cảm thấy trên dưới cả người đều lạnh lẽo co quắp!
Dường như có một bàn tay vô hình đang lôi kéo linh hồn của hắn ra ngoài.
Hiển nhiên Vương Vi đã khinh thường năng lực tùy cơ ứng biến của Triệu Khách.
Hắn là nhân vật cấp bậc nào? Cùng lúc đó lập tức nhận ra sơ hở đầu lưỡi to lớn của Vương Vi không thể nhanh chóng thu hồi!
Cứng rắn giữ một hơi, trở tay lấy ra Tuyết Cơ Tử, trên lưỡi đao tràn ngập một luồng sương lạnh, lưỡi đao quét qua, một đao đâm xuyên đầu lưỡi Vương Vi.
Cảm giác lạnh lẽo lập tức tràn ngập ra từ miệng vết thương trước ngực Triệu Khách.
Trên bề mặt đầu lưỡi ấm áp lập tức kết xuất một tầng sương lạnh bị đông cứng đến cứng ngắc!
Triệu Khách nhân cơ hội nhịn đau đứng dậy, uốn éo thân thể, tuy vết thương càng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, vết thương toạc ra lớn hơn chút, nhưng trong tai nghe được một tiếng "cách cách" vang giòn, đầu lưỡi bị đông cứng của Vương Vi cũng bị bẻ gãy ngay tại chỗ!
Có thể nói Triệu Khách là cầu thắng trong thất bại danh xứng với thực.
Quả nhiên cả công lẫn thủ, không chỉ dùng nhiệt độ thấp đông kết vết thương tránh xảy ra việc chảy máu quá nhiều.
Ngược lại là vũ khí tiến công khiến Vương Vi tổn thương nặng nề!
Một kích này khiến Vương Vi che miệng kêu thảm, chờ đến khi cảm giác tê liệt đông cứng ở đoạn lưỡi biến mất, mới truyền ra cảm giác đau đớn tận tim.
"Giết ngươi!"
Trong cơn đau, Vương Vi thấy Triệu Khách còn chưa kịp đứng dậy, bóng dáng lơ lửng lấp lóe, ánh sáng chói mắt xông vào trước mặt Triệu Khách.
Hai tay đưa ra, hung hăng bóp cổ họng Triệu Khách.
Chỉ là lúc này, ánh mắt Triệu Khách liếc qua thấy thân thể Vương Vi rơi vào tảng đá xanh, trong con ngươi lại sinh ra một vòng ánh sáng gian kế được như ý, hơi híp mắt cười lạnh nói: "Cuối cùng ngươi đã đi lên!"
Triệu Khách nhếch miệng lên nở nụ cười, khiến trái tim Vương Vi đập mạnh: "Có trá?"
Trong lòng biết có trá, Vương Vi vô thức muốn trốn tránh, nhưng nghĩ lại khoảng cách của hai người dần gần như thế cũng là một cơ hội.
Đối mặt với sự xảo quyệt như chuột của Triệu Khách, hai người đánh nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Vương Vi tiếp cận Triệu Khách như thế.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm, liều mạng!"
Một suy nghĩ trong lòng khiến Vương Vi dự định đánh cược một lần, chỉ thấy Vương Vi không lùi mà tiến tới, thân thể đột nhiên bộc phát ra tốc độ kinh người, hai tay mở ra, bất chấp tất cả nhào vào trong ngực Triệu Khách.
"Ha ha ha ha, bộ thân thể này là của ta!"
Trong nháy mắt đụng chạm đến Triệu Khách, chỉ thấy trên vai trái Triệu Khách sinh ra một dấu vết nhạt màu, theo dấu vết lấp lóe Vương Vi được như nguyện hóa thành một sợi khói xanh chui vào thân thể Triệu Khách.
Toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh chóng, gần như là khí thế sét đánh không kịp bưng tai, một mạch mà thành, thậm chí Triệu Khách không kịp phản kháng.