Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1253 - Chương 1253. Vô Vi Mà Trị, Thượng Thiện Nhược Thủy (2)

Chương 1253. Vô vi mà trị, thượng thiện nhược thủy (2) Chương 1253. Vô vi mà trị, thượng thiện nhược thủy (2)

Lúc này trong mắt Vương Hằng là nữ nhi của mình bị một tên biến thái dùng đủ trò hành hạ, giở trò, trong lòng như chịu bạo kích, hận không thể tiến lên liều mạng với Triệu Khách ngay bây giờ.

Nhưng hắn ta chỉ là một người bình thường... Không đúng, phải là thể chất không bằng cả người bình thường, sao có thể tránh thoát năng lực của Thuỷ Lộc.

Mặc cho hắn ta giãy giụa thế nào, cũng chỉ có thể thành thật nằm rạp trên mặt đất.

Thấy Vương Hằng kích động không ngừng giãy giụa trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng ô ô ô.

Thuỷ Lộc không khỏi thở dài, tiến lên vỗ vai Vương Hằng, đưa mắt nhìn quanh, thấy Triệu Khách không chú ý tới bên này, áp sát vào bên tai Vương Hằng khẽ nói: "Đại huynh đệ, ngươi đừng hy vọng gì nữa, nhưng lão phu đồng ý với ngươi, ta có thể báo thù rửa hận cho ngươi!"

Nghe được bốn chữ báo thù rửa hận, ánh mắt Vương Hằng sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Thuỷ Lộc, ánh sáng hy vọng dần bị nhen lửa trong lòng Vương Hằng.

Ánh mắt mong đợi nhìn Thuỷ Lộc, mặc dù không cách nào mở miệng nhưng ánh mắt chân thành đủ để chứng minh tất cả.

Chắc chắn Thuỷ Lộc rất thích ánh mắt như vậy, ngón tay nhẹ nhàng phủi bụi bặm không tồn tại trên người.

Phối hợp chòm râu dê và mái tóc bạc trắng của hắn ta, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đầy tự tin, khỏi phải nói, thật sự có mấy phần phong phạm đắc đạo cao nhân.

Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Triệu Khách, cười khẩy nói: "Đợi thêm mấy chục năm nữa, chờ đến ngày hắn chết, ta nhất định bỏ ra một phần sức cho ngươi, đến lúc đó cũng coi như ngươi báo được đại thù, chết cũng nhắm mắt!"

Vương Hằng nằm dưới mặt đất nghe xong, đầu tiên ngây ngốc nửa ngày, dường như cần thời gian nhất định để hiểu lời nói của Thuỷ Lộc.

Dù sao suy nghĩ của Thuỷ Lộc không dám nói không bao giờ có, nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi.

Chờ sau khi Vương Hằng kịp phản ứng mới hiểu được, thì ra cũng là không làm cái gì hết, chờ hắn ta chết già kết thúc yên lành??

Trong chốc lát Vương Hằng tức giận đến trán nổi gân xanh, một hơi không lên được, trực tiếp tức đến hôn mê.

Thấy Vương Hằng này ngất đi, Thuỷ Lộc không khỏi thở dài, đôi mắt dưới hàng mi trắng thêm vẻ sâu không lường được.

"Vô vi mà trị, thượng thiện nhược thủy, nếu ta không hành động, thời gian là lợi khí của ta, thấy ai khó chịu lại chặt chết người đó, mặc cho ngươi có thần thông lớn bằng trời cũng khó thoát khỏi cái chết, chỉ là lưỡi đao chậm chút mà thôi."

Thuỷ Lộc có kiến giải độc đáo như thế, nếu bị đạo nhân điểm hóa cho nó năm đó biết được, không biết có một lần nữa nhảy ra từ trong quan tài, đúng là tổ tiên xấu hổ mà chết.

Ở một bên khác, dường như cuối cùng Vương Vi không chịu được sự tàn phá của Triệu Khách.

Nàng phát hiện cho dù mình đoạt được bộ thân thể này cũng không thể khống chế, ngược lại biến bản thân thành bia ngắm, không ngừng bị Triệu Khách dùng Nhiếp hồn thủ đánh thủng trăm ngàn lỗ.

Tiếp tục đánh như thế, nàng sẽ phải hồn phi phách tán.

Nàng cắn răng một cái, chỉ thấy mi tâm Triệu Khách lóe lên, Vương Vi lại chủ động chui ra từ trong thân thể.

Chỉ cần chui ra khỏi thân thể, chỉ dựa vào tiểu kim nhân của Triệu Khách chưa chắc đã là đối thủ của nàng.

Đáng tiếc, Vương Vi không biết, Triệu Khách đã muốn giết nàng, mỗi một bước đều như tính hết cơ quan, sao lại không dự đoán được điểm này, thấy Vương Vi muốn thoát khỏi sự ràng buộc của nhục thân.

Triệu Khách lại phi thân vào trong thân thể của hắn, đồng thời hô to gọi Thuỷ Lộc trốn tránh trong góc: "Lão gia hỏa, ra tay!"

"Đến rồi!"

Vì giữ mệnh căn của mình không bị tên biến thái Triệu Khách này làm thành rượu dái hươu, Thuỷ Lộc đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Lúc nghe được tiếng gọi của Triệu Khách, chỉ thấy trên người Thuỷ Lộc tràn ngập ra yêu khí cuồn cuộn.

Điều khác với yêu khí tầm thường là, yêu khí trên người Thuỷ Lộc hiện ra một luồng màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, trong xanh mang theo tia sáng trắng.

Đúng là hắn ta tu luyện tâm pháp chính tông huyền môn đạo gia, khổ sở tu ra yêu khí hùng hậu thuần chính, không tà ô lộn xộn như yêu khí yêu quái bình thường.

Cũng chính bởi vậy, Thuỷ Lộc mới có thể khống chế bảo vật như Vạn Thọ quan, yêu khí cuồn cuộn biến ảo chú phù kỳ diệu trên đầu ngón tay Thuỷ Lộc.

Theo yêu khí quanh người Thuỷ Lộc bành trướng, chỉ thấy trên Vạn Thọ quan sinh ra một luồng dị quang.

Vương Vi mới giãy giụa leo ra từ trong thân thể Triệu Khách, kết quả còn chưa kịp đưa tay về phía Triệu Khách, đã nghe trên đỉnh đầu có một tiếng xé gió.

Một chữ Thọ dị quang biến ảo phá không rơi xuống, nện thẳng vào đỉnh đầu Vương Vi.

"Đây là cái gì??"

Chữ Thọ rơi xuống, Vương Vi trở tay tát một cái, kết quả phát hiện chữ Thọ này lại vô cùng nặng nề, ép Vương Vi hai chân cong lại, ngã quỵ dưới đất.

Vốn trạng thái của nàng không tốt, bị Nhiếp hồn thủ của Triệu Khách đánh toàn thân đều là thương tổn.

Lúc này chữ Thọ đè xuống đỉnh đầu, càng ép càng nặng, thấy tình huống không thích hợp, Vương Vi híp mắt nhìn Thuỷ Lộc trốn ở trước Vạn Thọ quan.

"Lão già kia, ta làm thịt ngươi trước!"

Vương Vi phát ra tiếng kêu kỳ quái muốn lao ra, nhưng Thuỷ Lộc thấy thế cũng không hoảng hốt.

Bình Luận (0)
Comment