Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1256 - Chương 1256. Hội Chứng Tan Nát Cõi Lòng

Chương 1256. Hội chứng tan nát cõi lòng Chương 1256. Hội chứng tan nát cõi lòng

Hiện tại nàng đoạt xác Tiết Đào, thôn phệ Vương Vi, e rằng thực lực đã tăng nhiều, điều này chắc chắn khiến Triệu Khách cảm giác áp lực sâu sắc.

"A! Súc sinh! Đám súc sinh các ngươi!!!"

Lúc này, một tiếng gào thét điên cuồng tan nát cõi lòng, Triệu Khách quay đầu nhìn mới chú ý tới tên Vương Hằng này vẫn còn sống?

Dường như nghe được cuộc nói chuyện của đám người Triệu Khách, biết Vương Vi đã chết.

Chỉ thấy Vương Hằng nằm rạp trên mặt đất, nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng trên mặt, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Triệu Khách, hận không thể đứng lên liều mạng với đám người Triệu Khách ngay bây giờ.

Triệu Khách quay đầu nhìn thoáng qua Thuỷ Lộc, ý là sao ngươi không giết hắn??

"Thiếu gia, hai tay bần đạo chưa từng sát sinh, chứ đừng nói đến giết người."

Thuỷ Lộc nhún vai, về việc này thì hắn ta không lừa gạt Triệu Khách.

Hắn ta thật sự chưa từng sát sinh, cũng có đánh với người khác một trận, thường đều là hắn ta đánh không lại, dứt khoát ngồi chờ trước cửa nhà đối phương.

Chờ mấy đời ông cháu một nhà này chết hết, hoàn toàn xuống dốc, hắn ta mới vui vẻ chạy đến mộ phần của đối phương, cầm bảo bối của đối phương ở trên tay khoe khoang một chút.

Nói giết chóc, hắn ta chưa từng làm.

Thấy thế, Triệu Khách bất đắc dĩ lắc đầu, không để ý tới Thuỷ Lộc, nhanh chóng gọi ra sách tem, ánh mắt nhìn thoáng qua “Đại Hạ đỉnh”.

Con tem Đại Hạ đỉnh này vàng óng ánh, trạng thái đều biến thành màu xám.

Đồng thời điểm bưu điện của hắn cũng bị trừ không ít, khiến Triệu Khách cảm giác thịt đau sâu sắc.

Phải biết rằng, hắn thiếu điểm bưu điện nhất, nhưng điều duy nhất có thể khiến Triệu Khách hơi vui mừng là cái huyết chùy kia.

Hấp thu bộ phận oán khí của Vương Vi, lúc này oán khí của huyết chùy đã đạt tới 8 vạn, tuy nhiên vẫn là +1.

Nhưng xem ra khoảng cách đạt tới trình độ +2 đã không xa.

Hắn ném một cái Bánh bao hoàng kim dược cho Thuỷ Lộc, để hắn ta bổ sung chút tiêu hao, đồng thời giao Tuyết Cơ Tử cho hắn ta.

Dù sao nếu có thể, Triệu Khách không muốn để lão già này chết ở đây.

"Các ngươi đều là súc sinh, súc sinh, sớm muộn gì ta cũng giết các ngươi, giết sạch tất cả các ngươi!"

Tiếng mắng của Vương Hằng vẫn còn tiếp tục.

Triệu Khách lập tức nổi giận, vốn tâm trạng của hắn ta không tốt, nghe tiếng rống nghẹn ngào xen lẫn tức giận của Vương Hằng, ngược lại cảm thấy buồn cười.

Đi lên trước, một chân đá bay Vương Hằng nằm trên mặt đất, đưa tay như bắt con gà con, xách Vương Hằng trên tay.

"Từ khi nào ngươi lại biến thành người cha hiền lành rồi hả? Ngươi quên ngươi đã bán con gái ngươi như thế nào sao??"

Triệu Khách đưa mặt lại gần mặt Vương Hằng, lạnh lùng vặn hỏi.

"Nói bậy!"

Nửa mặt trái Vương Hằng còn có dấu giày của Triệu Khách, mặt sưng lên trông rất thê thảm, khiến người ta không nỡ nhìn.

Nhưng sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, Vương Hằng vẫn nhìn chằm chằm Triệu Khách, Vi Vi là nữ nhi của hắn ta, sao hắn ta lại hại nàng.

"Quên đi, hình như hắn đã bị xóa sạch bộ phận trí nhớ này."

Thuỷ Lộc đứng bên cạnh không nỡ nhìn, mặc dù là yêu quái nhưng cuối cùng lòng dạ vẫn mềm yếu.

Nhưng Triệu Khách cũng không để ý hắn ta, quên đi có nghĩa được tẩy trắng sao??

Nếu vậy, hắn chỉ cần dùng Nhiếp nguyên thủ biến bản thân thành một tên ngu ngốc, có phải hắn có thể biến thành kẻ lỗ mãng như Tề Lượng, từ nay hóa thân thành chính nghĩa hay không??

Mất trí nhớ không có nghĩa chưa từng làm, việc đã làm cuối cùng sẽ để lại dấu vết, cũng như tờ giấy trắng dính vết bút, tẩy thế nào cũng không tẩy sạch sẽ.

Hắn quay đầu nhìn về phía Vương Hằng vẻ mặt mờ mịt: "Không phải ngươi đã quên rồi sao? Cho ngươi, tự nhìn đi, đừng nói cho ta biết ngươi không nhận ra nét chữ của con gái ngươi?"

Triệu Khách nhét hai quyển nhật ký vào trong ngực Vương Hằng, tiện tay ném hắn ta xuống đất, không quan tâm hắn ta nữa.

Trên thực tế, chỉ cần tên này yên tĩnh lại, Triệu Khách không thèm để ý hắn ta, giết hắn ta chỉ làm bẩn tay mình.

Bây giờ nhìn cũng ra dáng lắm, nhưng ở trong mắt Triệu Khách chỉ là số thịt thối quá thời hạn kia mà thôi, sau khi ngâm Formalin sẽ trở nên sạch sẽ, trên thực tế càng khiến Triệu Khách cảm thấy buồn nôn.

"Làm sao bây giờ? Nơi này, Âm Dương rối loạn, ngũ khí không thông, chỗ chết, tuyệt địa, quỷ ra không được!"

Không biết Thuỷ Lộc lấy ra một cái la bàn từ nơi nào, sau khi nhìn hai bên trong lòng lập tức lạnh một nửa.

Hắn ta vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy tuyệt địa như thế, đơn giản là người lạ đừng vào, người vào chắc chắn phải chết.

"Nghĩ cách đi, nhất định có đường ra."

Triệu Khách suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy sách tem không có khả năng cho nhiệm vụ không cách nào hoàn thành.

Đã nhắc nhở muốn bọn họ rời khỏi nơi này, chắc chắn có cách để rời khỏi nơi này, hơn nữa trong nhiệm vụ cũng không nói nhất định phải giết chết đạo cô và Vương Vi mới có thể rời đi, nói rõ có lẽ cách rời đi còn cần bàn bạc thêm.

"Không! Không có khả năng! Đây... Đây không phải là thật!"

Lúc này, Vương Hằng ở bên cạnh lại nổi điên, nhưng lần này hắn ta nổi điên thật, nhìn từng con chữ tràn ngập trong hai quyển nhật ký.

Vương Hằng rất rõ ràng những chữ này đều do nữ nhi tự tay viết ra, vì kiểu chữ của Vương Vi có một tật xấu, nét lên nét xuống đều để lại một cái móc nhỏ bất quy tắc.

Bình Luận (0)
Comment