Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1259 - Chương 1259. Cô Nương Là Thuộc Quả Cân À? (2)

Chương 1259. Cô nương là thuộc quả cân à? (2) Chương 1259. Cô nương là thuộc quả cân à? (2)

Không thể nghi ngờ, so sánh với nguyên tố thổ khẩu vị không tốt, Ngô công quái càng khiến Triệu Khách cảm thấy hứng thú hơn.

Nhìn Ngô công quái vọt tới, điều Triệu Khách có thể làm cũng chỉ có chạy, vừa chạy vừa thi triển Nhiếp nguyên thủ, không ngừng đánh vào trên người Ngô công quái.

Chỉ thấy Nhiếp nguyên thủ đánh một trảo vào trên người Ngô công quái, một đoàn khí đen dày đặc bị Nhiếp nguyên thủ rút ra.

Khí đen như thể dính, như là nhựa đường bị Nhiếp nguyên thủ rút ra, tiện tay ném trên mặt đất, trong chốc lát đã ăn mòn ra một lỗ thủng lớn trên mặt đất.

Ở một bên khác, Thuỷ Lộc liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định an toàn vội vàng lôi kéo Lưu Gia chạy ra bên ngoài.

Bọn họ cũng không biết chạy đến nơi nào mới tốt.

"Chúng ta làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt Lưu Gia bối rối, tuy chạy ra một khoảng cách nhưng trên mặt cũng không cảm thấy thả lỏng vì vậy.

"Không biết, phải xem thiếu gia nhà ta, nếu hắn phúc lớn mạng lớn, có lẽ chúng ta còn có một đường sống, nếu hắn ợ ra rắm, hôm nay chúng ta đều phải chôn cùng."

Thuỷ Lộc không khỏi cau mày, cẩn thận lấy ra la bàn từ trong ngực, nhưng kim la bàn càng ngày càng loạn, hoàn toàn không ra nhìn manh mối.

Điều này khiến trong lòng Thuỷ Lộc lạnh một nửa, lật la bàn nhìn mặt sau, chỉ thấy mặt sau la bàn là một mặt bát quái rèn luyện rất sáng.

Nhưng lúc Thuỷ Lộc giơ cao la bàn khỏi đỉnh đầu nhìn lên, Thuỷ Lộc không khỏi ngơ ngác tại chỗ.

"Sao thế?"

Lưu Gia thấy Thuỷ Lộc không động đậy, không khỏi dò hỏi.

"Không! Không! Không, hình như có chuyển cơ!"

Thuỷ Lộc nghiêm túc lắc đầu, lúc nói chuyện chỉ thấy Thuỷ Lộc chân đạp thất tinh, ôm la bàn trên tay, trong chốc lát chỉ thấy kim la bàn không động đậy nữa.

"Có hy vọng."

Thấy thế, ánh mắt Thuỷ Lộc sáng lên, quay đầu nói với Lưu Gia: "Nơi này thập tử vô sinh, nhưng Âm Cực sinh dương, trong tử còn sinh, còn có một đường sống giấu trong Tử môn, ngươi lui ra sau một chút, để ta tìm xem."

Lưu Gia nghe vậy trong mắt hiện ra vẻ khác lạ, cẩn thận quan sát Thuỷ Lộc từ trên xuống dưới, dường như không ngờ Thuỷ Lộc lại hiểu nhiều như vậy.

Lưu Gia lùi lại mấy bước, cho Thuỷ Lộc không gian.

Chỉ thấy dưới chân Thuỷ Lộc đạp Bát Quái bộ, càng chạy càng nhanh, một tay bóp pháp ấn như đang nhanh chóng tính toán cái gì đó.

"Đại đức thiên uy Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh."

Hai tay giơ la bàn lên, mượn Bát Quái kính ở mặt sau la bàn, chiếu ra sau lưng, trong chốc lát chỉ thấy trên la bàn phun ra một tia sáng lạnh, đánh thẳng vào Lưu Gia ở sau lưng.

Ánh sáng lạnh vừa chiếu khiến Lưu Gia trở tay không kịp, bị ánh sáng đánh vào trên mặt, một trận cảm giác gai đau nóng bỏng khiến Lưu Gia vô thức hai mắt mình.

Nhân cơ hội tốt này, Thuỷ Lộc phun ra một luồng gió yêu ma, cuốn lấy bản thân vừa chạy vừa thét to: "Thiếu gia, có yêu quái, cứu mạng!"

Thì ra ngay vừa rồi, Thuỷ Lộc vô tình dùng Bát Quái kính phía sau la bàn chiếu một cái, chiếu vào trên mặt Lưu Gia ở sau lưng.

Đây không phải mặt người, lỗ mũi to rộng, tròng mắt còn lớn hơn hắn ta, há to mồm lộ ra răng bén nhọn, căn bản chính là một quái vật.

Vừa rồi chỉ là một chiêu giả, lúc này Thuỷ Lộc chỉ có thể chạy về phía Triệu Khách.

Nhưng hắn ta còn chưa đi ra ngoài, lại thấy không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, không gian xung quanh như một tấm gương trong suốt, khiến Thuỷ Lộc xông về phía trước thế nào vẫn không xông ra được.

"Lão già kia, ta còn tưởng ngươi có chút đạo hạnh, không ngờ cũng là bao cỏ."

Sau lưng phát ra một tiếng nói lạnh lùng, lúc đang nói chuyện chỉ thấy Lưu Gia xuất hiện bên cạnh Thuỷ Lộc, bắp thịt trên mặt bắt đầu vỡ ra, lộ ra diện mạo ban đầu, một khuôn mặt như côn trùng lại duy trì hình dáng con người.

Trông càng giống một Trùng nhân, một đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm Triệu Khách vẫn đang đánh nhau ở nơi xa, mở miệng nói: "Dừng tay đi, nếu ngươi không dừng tay, hiện tại ta sẽ vặn gãy cổ họng lão nhân này."

Trùng nhân vừa dứt lời, Ngô công quái lại phối hợp lạ thường, nhanh chóng co lại tạm thời dừng tay với Triệu Khách.

Triệu Khách quay đầu ánh mắt nhìn Trùng nhân từ trên xuống dưới, trong lòng cảm thấy không ổn, dò hỏi: "Lưu Gia đâu?"

"Ở chỗ này!"

Ai ngờ, Triệu Khách vừa nói xong lời này, lại thấy Lưu Gia thò đầu ra từ trong đống đổ nát, vẫy tay với Triệu Khách.

Đồng thời đá vụn trong đống đổ nát bị người ta đá văng, điều bất ngờ là sau lưng Lưu Gia còn có một người nữa, không phải ai khác chính là Tiết Đào.

Thì ra hắn ta cũng không bị đoạt xác, mà là phát hiện điều không thích hợp, lập tức trốn đi.

Thấy một mình Lưu Gia đứng trên tòa nhà dạy học, tưởng nhầm Lưu Gia là Triệu Khách, cho nên cứu Lưu Gia.

Hai người núp ở phía sau tòa nhà, lúc này thấy Trùng nhân xuất hiện, mọi việc dần sáng tỏ, lúc này mới thò đầu ra.

"Ngươi là... Đạo cô kia??" Triệu Khách nhìn chằm chằm đạo cô.

Nói thật, đối mặt với vị đạo cô này, trước đó Triệu Khách tưởng tượng vô số hình ảnh lúc hai người gặp mặt, nàng sẽ lấy vẻ ngoài của Lưu Đào, Vương Vi, Lưu Gia để xuất hiện ở trước mặt hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới đạo cô lại là dáng vẻ này.

Bình Luận (0)
Comment