Lúc này tro bụi xung quanh dần rơi xuống, tầm mắt trở nên rõ ràng.
Chỉ thấy một cái hố to đường kính mười mét xuất hiện trước mặt Triệu Khách.
Tảng đá, bùn đất xung quanh đã hoàn toàn sa hóa, Triệu Khách nhìn vào đáy hố phát hiện hình dáng một con người ở dưới đáy hố, nhưng huyết nhục đã không thấy, chỉ còn lại một tầng tro cốt.
"Chết rồi?"
Triệu Khách nhìn tro cốt hình người trên mặt đất, không khỏi nhíu mày.
Tất nhiên uy lực của Đại Hạ đỉnh không kém, một đỉnh đập chết Mai cửu cô, Triệu Khách cũng không thấy có vấn đề gì.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải đập từ phía chính diện mới được.
Mai cửu cô đã không thiếu cánh tay, cũng không thiếu chân, am hiểu năng lực không gian, không có lý tránh cũng không tránh, chờ Đại Hạ đỉnh nện vào trên đầu nàng.
Không nói đến Mai cửu cô có thủ đoạn giữ mạng gì, chỉ là hắn đứng trên lập trường của Mai cửu cô suy nghĩ, kết quả tốt nhất là bị Đại Hạ đỉnh đánh đến nguyên khí đại thương.
Sau đó nhân lúc hắn mệt lả để phát động một kích trí mạng với hắn.
Vì đối phó một kích trí mạng này, trong lòng Triệu Khách đã chuẩn bị sẵn sàng đánh ra một lá vương bài sau cùng.
Đây là kết quả tốt nhất với Mai cửu cô, tệ nhất cũng là bị thương quá nặng, không có sức phản kích mà nhanh chóng thoát đi.
Nhưng bây giờ nhìn cái xác trong đáy hố, nói thật, trong lòng Triệu Khách cũng không cảm thấy vui vẻ.
Loại cảm giác này như dự báo thời tiết nói với ngươi, hôm nay sẽ có cơn mưa đá to như quả trứng bồ câu.
Ngươi sợ đến mức lấy chăn bông phủ lên xe, trong cơn lo lắng lại ngủ đến sáng sớm mới dậy nhìn.
Phát hiện đừng nói cơn mưa đá kích cỡ trứng bồ câu, ngay cả một hạt mưa cũng không có, ngược lại một loạt xe trong sân chỉ có xe của ngươi phủ một cái chăn bông lớn, không biết còn tưởng ngươi phơi chăn mền.
Loại cảm giác chênh lệch này khiến Triệu Khách không diễn tả được sự khó chịu trong lòng, nhưng có thể giết chết Mai cửu cô cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Nơi đây không nên ở lâu, Triệu Khách quay người nhanh chóng đi tìm đám người Tiết Đào tụ hợp.
Nếu thuận lợi cứu được mẫu thân ruột của Vương Vi, biết đâu có thể biết cách rời khỏi nơi này từ trong miệng mẫu thân ruột của Vương Vi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, trong lòng Triệu Khách không khỏi hơi hối hận, có lẽ lần đầu gặp mẫu thân ruột của Vương Vi cũng là một cơ hội rời khỏi nơi này.
Chỉ là khi đó, Triệu Khách cũng không chú ý tới điểm này, khiến bây giờ bị động như thế.
Hắn bước nhanh chạy trở về trường học, chỉ thấy tòa nhà dạy học đã sập, trên cái mép hố sâu trên sân tập đều là vết máu màu đen.
Nhưng không thấy đám người Lưu Gia và Tiết Đào, thậm chí cũng không thấy Ngô công quái.
Triệu Khách cẩn thận kiểm tra hiện trường một hồi, phát hiện hình như Ngô công quái bị đập gãy nửa người, hơn phân nửa thân thể còn lại bị đè ở dưới đống đổ nát.
Bãi máu đen trên mặt đất cũng do Ngô công quái để lại.
"Nhìn giống như đã thành công."
Triệu Khách lấy ra Truyền âm trùng, truyền âm cho Lưu Gia: "Các ngươi ở đâu?"
Nhưng Truyền âm trùng ghé vào trên tay Triệu Khách, sau khi vung cánh mấy lần lại không có trả lời.
Triệu Khách kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cho đến một phút sau xác định không có tin tức mới không khỏi nhíu mày.
Không có câu trả lời?
Là không tiện? Hay...
Trạng thái của Truyền âm trùng không tệ, nói rõ ít nhất Lưu Gia còn sống nhưng không đáp lời, điều này khiến Triệu Khách không biết rốt cuộc tình huống của bọn họ như thế nào.
Khó tránh khỏi ngờ vực vô căn cứ, nếu bọn họ tìm tới đường ra cứ thế bỏ mặc hắn rời đi, Triệu Khách cũng không thấy có gì kỳ quái, dù sao hắn cũng không đủ tự tin có thể giết chết Mai cửu cô.
Cho nên phát hiện đường ra, đổi lại là hắn cũng có thể rời khỏi nơi này trước lại nói.
Thấy thế Triệu Khách chỉ có thể lần theo vết máu trên mặt đất đi về phía trước, nhìn phương hướng vết máu cũng không phải ở sân trường, xem ra bọn họ thật sự đã thành công.
Chỉ là Truyền âm trùng vẫn không đáp lời, điều này không khỏi khiến trong lòng Triệu Khách sinh nghi.
Triệu Khách suy nghĩ rồi kích hoạt Tự nhiên chi tức, ẩn nấp thân thể trong bóng đêm, cẩn thận đi lên phía trước theo vết máu.
Đợi đi đến một đầu hẻm nhỏ, vết máu trước mắt đột nhiên biến mất.
Hắn tìm kiếm hai bên, phát hiện cảnh vật xung quanh hơi quen thuộc, nhìn kỹ mới phát hiện đây không phải là nhà Phù Sinh sao?
Vừa rồi Triệu Khách không nhận ra ngay, là vì lần trước nhìn thấy tòa nhà Phù Sinh vẫn chưa hoàn thành xây dựng, trông vẫn là nhà thô, bây giờ bên ngoài đã ốp gạch men sứ màu trắng, lắp đặt cửa sổ.
Tuy không biết bên trong như thế nào, nhưng ít ra nhìn ở bên ngoài vẫn là một tòa nhà nhỏ ba tầng.
Chẳng trách Triệu Khách không nhận ra ngay.
Tất cả bắt đầu ở chỗ này, có lẽ cách rời đi cũng ẩn nấp ở chỗ bắt đầu.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Khách dự định đi vào xem, nhưng lần này hắn không đi cửa chính mà đi dọc theo vách tường, chỉ mấy bước chân đã nhảy lên mái nhà.
Tuy hắn không phải kẻ trộm nhưng cũng không phải danh nhân thân sĩ gì đó, sau khi đã đi vào cửa chính một lần, Triệu Khách rất rõ ràng trong hành lang kia vừa tối vừa hẹp.