Lúc này mẫu thân ruột của Vương Vi ở bên kia như bị điên, hô lớn về phía Tiết Đào.
Có thể là quá lâu không nói chuyện tử tế, mẫu thân ruột của Vương Vi chỉ hung hăng hô to để Tiết Đào chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Tiết Đào ngơ ngác, chưa từng thấy nàng kích động như thế, tiến lên kéo nàng xuống từ trên thập tự giá.
Chỉ thấy lúc này Quỷ hổ nắm lấy mẫu thân ruột của Vương Vi, Triệu Khách phát động Phệ hồn thuật, kéo linh hồn của nàng ra khỏi thân thể Vương Vi.
"Ngu xuẩn! Chúng ta mới là một thể, ngươi làm vậy không có chút chỗ tốt nào cho ngươi!"
Sau lưng Mai cửu cô mở ra một đôi cánh trong suốt, cánh phát ra tiếng xao động ầm vang điếc tai, một luồng sóng khí nhanh chóng tỏa ra xung quanh, khiến lực lượng của Mai cửu cô lập tức tăng lên.
Móng vuốt dần muốn tránh thoát trói buộc của Ngô công quái, khóe mắt nhếch lên nhìn Triệu Khách ghé vào trên người Ngô công quái.
"Ta biết là ngươi!"
Nghe được tiếng thét chói tai của Mai cửu cô, Triệu Khách ngẩng đầu: "Ngươi biết muộn rồi!"
Triệu Khách nói lời này, chỉ thấy hắn cầm linh hồn mẫu thân ruột của Vương Vi ở trên tay, dùng Phân hồn thuật một lần nữa rót linh hồn mẫu thân ruột của Vương Vi vào trong thân thể Ngô công quái.
Trong chốc lát thân thể Ngô công quái chấn động, đây vốn là thân thể mẫu thân ruột của Vương Vi, lúc này linh hồn trở về, trong nháy mắt kích thích toàn bộ lực lượng của Ngô công quái, ôm Mai cửu cô thả người nhảy lên, lại đụng vào vòng xoáy huỳnh quang.
Lúc này, Quỷ hổ nắm kéo Triệu Khách muốn nhảy xuống.
Nhưng lúc này đây một đôi tay Ngô công quái đột nhiên ôm thật chặt Triệu Khách, chỉ nghe Mai cửu cô thét to: "Ngươi cũng đừng hòng còn sống!!"
Chủ hồn của Mai cửu cô khôi phục, nhưng căn bản không có cách cướp đoạt quyền khống chế Ngô công quái từ linh hồn mẫu thân ruột của Vương Vi.
Mặc dù nàng không thể thay đổi tình huống, nhưng có chết nàng cũng phải lôi kéo Triệu Khách chôn cùng!
Tâm thần Triệu Khách trầm xuống, lúc này Tiết Đào muốn cứu người nhưng không kịp nữa.
Chỉ thấy ba người Triệu Khách đón đầu đâm vào vòng xoáy huỳnh quang.
Trong nháy mắt, trong huỳnh quang như nhận lấy kích thích gì đó điên cuồng nhào lên, đứng mũi chịu sào cũng là Mai cửu cô, thân thể lập tức tan rã trống không.
Lúc thôn phệ Mai cửu cô, chỉ gặp trung tâm vòng xoáy có một vết rách yếu ớt dần mở ra, thậm chí Triệu Khách có thể ngửi được không khí mới mẻ vọt tới từ trong vết rách.
"Ta hận ngươi!!"
Trên thân thể Ngô công quái hiện ra khuôn mặt chủ hồn Mai cửu cô, the thé gào thét với Triệu Khách, lít nha lít nhít huỳnh quang nhanh chóng từng bước xâm chiếm thân thể của nàng.
Nhìn huỳnh quang đánh tới, trên mặt Triệu Khách lộ ra một nụ cười khổ nói thầm: "Cũng tốt, đợi chút nữa thi độc bộc phát, còn có hậu di chứng của Đại bổ đương quy, chết như thế nào cũng đau khổ, chết như vậy sẽ thoải mái hơn."
Triệu Khách nghĩ tới đây, trong lòng lập tức bình tĩnh lại, nhớ nhung duy nhất trong đầu là lão gia tử trong phòng bệnh.
"Xin lỗi lão đầu, chờ ta chết qua âm phủ, ta lại dập đầu cho ngài."
"Lâm Hiểu Đông!!"
Tiết Đào nhìn thân thể Triệu Khách bị huỳnh quang vây quanh, đôi mắt lập tức đỏ lên, nhưng còn chưa đợi hắn ta tiến lên, chỉ thấy trong vết rách huỳnh quang đột nhiên sinh ra một vòng hồng quang, một dải lụa đỏ nhô ra từ trong vết rách nhanh chóng quấn quanh trên lưng Triệu Khách.
Ngay sau đó lụa đỏ run lên, huỳnh quang rơi vào trên người Triệu Khách nhanh chóng tung ra, nắm kéo Triệu Khách từ trong vết rách vào ngoại giới.
"A?? Đó là?"
Tiết Đào trợn mắt, chỉ thấy vết rách dần mở rộng, theo ánh sáng chói mắt ở ngoại giới, một thân đồ đỏ phất phới trong không khí, đứng ngược sáng khiến Tiết Đào không thấy rõ khuôn mặt nữ nhân.
Nhưng lại có thể thấy dưới lụa đỏ là một dáng người xinh đẹp làm người ta ngạt thở, đường cong hoàn mỹ như trải qua vô số lần điêu khắc tinh tế khiến đường vòng cung lộ ra mỹ cảm tự nhiên mà thành.
Theo lụa đỏ tùy ý bay múa trong ánh sáng, trong lúc nhất thời Tiết Đào nhìn đến hơi ngây dại, đến khi thấy một đôi tay trắng nuột như ngọc kéo Triệu Khách, Tiết Đào thừa nhận hắn ta con mẹ nó lập tức hiểu hai chữ ghen ghét này viết thế nào.
"Này! Ngươi là gì của hắn?"
Tiết Đào cũng không động não, vô thức hô to một tiếng.
Chỉ thấy trong rặng mây đỏ, mắt phượng khẽ mở, lúc quay đầu chỉ nghe một tiếng nói nhỏ thăm thẳm: "Lão bà của hắn."
"Phù phù!!" Một tiếng.
Trong đầu Tiết Đào trống rỗng nhìn bóng lưng đỏ thẫm ôm Triệu Khách đi vào trong quan tài, cho đến khi nắp quan tài khép lại, quan tài biến mất trước mặt Tiết Đào.
Không biết vì sao cái mũi Tiết Đào đột nhiên hơi chua xót, nói không rõ là ghen ghét hay hâm mộ, bước nhanh ra khỏi vết rách, hét lớn một tiếng.
"Có lão bà thì ghê gớm lắm à!!"
"Thịch thịch... Thịch thịch... Thịch thịch thịch..."
Theo tiếng tim đập từ nhẹ đến nặng, một sợi ấm áp dần lan tràn theo mạch máu.
Mọi chuyện đều tốt như đồng hồ báo thức bị đặt trước, theo da thịt tái nhợt dần hiện ra màu hồng nhuận phơn phớt, mỗi một cọng lông trên da thịt đều như được trao cho sức sống.
Chỉ thấy trong bóng tối đột nhiên mở ra một đôi mắt, theo nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên, Triệu Khách cảm giác tư duy đã cứng ngắc nhanh chóng sinh động lại, đồng tử nhìn chằm chằm không gian mờ tối trên đỉnh đầu.