Mặc Cúc nhìn chằm chằm Triệu Khách, tinh thần nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Triệu Khách nhìn Mặc Cúc, sau khi im lặng một lát mới gật đầu: "Làm phiền rồi!"
Mặc kệ Mặc Cúc nói thật hay giả, Triệu Khách ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, hiện tại hắn một là nghèo, không có đủ điểm bưu điện mua tin tức hoặc con tem gì.
Hai là thời gian eo hẹp, mặc dù thời gian ở Quỷ thị và ngoại giới có sự chênh lệch, nhưng hắn không thể ở lại chỗ này quá lâu.
Ba... Hắn lại không chơi gái.
Cho nên ở lại nơi này không có ý nghĩa, không bằng đến chỗ khác trong Quỷ thị thử vận khí.
Món kho khác với đồ ăn khác, chỉ cần một nồi kho thượng đẳng của nữ đầu bếp này nấu lên, mùi thơm nồng khắp nơi, cách hai con đường cũng có thể ngửi được.
Chỉ cần đối phương không rời khỏi Quỷ thị, chắc chắn vẫn mang theo nồi kho trên người, biết đâu đi thử thời vận lại có thể gặp được thì sao?
Mặc Cúc đứng trên lầu Hồng Yên quán nhìn bóng lưng Triệu Khách rời đi, vẻ mặt phức tạp, cẩn thận ngẩng đầu nhìn bà bà bên cạnh.
Dù trong lòng nàng thấy thất tò mò nhưng ngoài miệng không hỏi nhiều một câu, hoặc do thái độ của Mặc Cúc cẩn thận như vậy, mới là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng được Hồng bà bà coi trọng.
"Để Yên Quỷ kia đi theo đi."
Trên mặt bà bà vẫn không nhìn ra vui giận, nhưng Mặc Cúc tỉ mỉ vẫn có thể phát hiện vị Hồng bà bà không dễ lộ ra vui giận, hôm nay tâm trạng cũng không tốt.
Nhìn mấy vết đao mới xuất hiện trên thớt gỗ liền biết, lúc trước cái thớt gỗ này chưa từng có vết đao chặt như vậy.
Ít nhất đối với một đầu bếp, chặt thớt gỗ là một tật xấu.
Triệu Khách đi dạo trong Quỷ thị một vòng, cuối cùng vẫn đến Sư tử lâu một chuyến, vẫn gọi cả bàn đồ ăn cho Đồ phu chi hạp.
Có gà vịt thịt cá, cũng có sơn hào hải vị, đương nhiên bao gồm rất nhiều động vật được bảo vệ không cho phép ăn trong hiện thực.
Thường ngày đây đều là thức ăn của một mình Đồ phu chi hạp, hôm nay thì thêm một người là Thuỷ Lộc.
Triệu Khách đặc biệt gọi cả bàn đồ ăn bổ dưỡng cho hắn, còn dùng Tiểu bổ di tình để gia trì một chút.
Dù sao thuốc bổ cũng không bằng ăn bổ.
Ăn toàn những thứ thanh đạm sao được?
Đồ phu chi hạp không kiêng ăn gì, chỉ là vừa ăn vừa dùng ánh mắt oán niệm nhìn chằm chằm Triệu Khách, trong mồm khẽ thầm thì: "Phi, lại là ăn đồ ăn."
"Ừm? Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ?"
"Thật là thơm!"
Cho Đồ phu chi hạp một ánh mắt khinh thường, Triệu Khách không thèm để ý nó, hiện tại đầu óc con hàng này càng ngày càng tốt, Triệu Khách đặc biệt gọi hơn mười phần óc heo cho nó.
Quay đầu nhìn thoáng qua Thuỷ Lộc, phát hiện lão già này Thuỷ Lộc còn già mồm hơn hắn ta.
Nhai kỹ nuốt chậm, đến bây giờ một bàn đồ ăn cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Một bình rượu vang đỏ tốt nhất là hắn ta mạnh mẽ yêu cầu, ngâm hai cái cà rốt muốn đóng gói mang đi, trở về chậm rãi uống.
Còn đặc biệt để Triệu Khách gọi cho hắn ta một phần canh củ cải, theo ý của Thuỷ Lộc là dùng để dưỡng sinh.
Triệu Khách không hiểu nổi cách thưởng thức của hắn ta.
Cũng may đồ ăn của hai tên này khác nhau, Đồ phu chi hạp ném những món canh không có hứng thú cho Thuỷ Lộc, Thuỷ Lộc lại lười ăn những món thịt heo đầy mỡ kia.
Cứ thế bớt rất nhiều rắc rối cho Triệu Khách.
Triệu Khách nằm trên ghế, vừa hút tẩu thuốc trên tay vừa chán nản nhìn đỉnh đầu.
Vừa rồi hắn đã đi dạo quanh Quỷ thị một vòng tròn, đừng nói là tin tức nữ đầu bếp, ngay cả mùi cũng không ngửi được.
Triệu Khách ngồi trên ghế trông rất nhàn nhã, nhưng chỉ có Triệu Khách tự biết cảm xúc lo lắng trong lòng.
So với nói Triệu Khách ở lại chỗ này tìm chuyện để làm, không bằng nói đang trốn tránh phải đối mặt với lão gia tử như thế nào sau khi trở về hiện thực.
Nói vô tình gặp được?
Lấy tính cách của lão gia tử chắc chắn sẽ vặn hỏi ngọn nguồn, sau đó để đại sư huynh lập tức đặt vé máy bay, tự mình đi tìm.
Có tìm thấy hay không là một chuyện, chẳng may đến lúc lại một kích động, xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?
Lần này là vì La Thanh kịp thời gọi 120, bệnh viện cứu giúp kịp lúc, cộng thêm đại sư huynh có tiền có quan hệ, lúc cứu giúp đặc biệt dặn dò dùng những loại thuốc nhập khẩu tốt nhất, mới khống chế bệnh tình lại.
Nhưng lần sau thì sao?
Triệu Khách không dám hứa chắc, dù bên cạnh hắn ngoại trừ nhân sâm tinh còn có hòm thuốc di động Thuỷ Lộc này, chỉ dựa vào y thuật mèo ba chân của hắn, Triệu Khách không có lòng tin gì.
Ngay lúc Triệu Khách hút thuốc, bên ngoài phòng vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Triệu Khách nhíu mày, nhanh chóng thu Đồ phu chi hạp và Thuỷ Lộc vào trong Đại Hạ đỉnh, mở cửa nhìn lên.
Không phải ai khác, chính là kẻ nghiện thuốc.
Tuy con hàng này cũng để ngụy trang, nhưng trên tay cầm tẩu thuốc, trên người toàn mùi thuốc lá, tất nhiên Triệu Khách rất dễ nhận ra hắn ta.
"Sao ngươi lại tới đây??"
"A, thật sự là ngươi, ta vừa hay tới nơi này ăn cơm, ngửi được mùi thuốc nên nghi ngờ là ngươi, đại huynh đệ, duyên phận đó."
Kẻ nghiện thuốc đã quen thuộc, trực tiếp cất bước đi vào, nhìn trên bàn còn nhiều đồ ăn thừa như vậy, cũng không để ý có phải Triệu Khách ăn để thừa hay không, ngồi vào há to miệng ăn hết.