Nhưng Triệu Khách gọi cả nửa ngày cũng không thấy Cơ Vô Tuế để ý đến hắn, khóe miệng Triệu Khách giật một cái, chỉ nghĩ Cơ Vô Tuế còn đang tức giận, tiếp tục gọi: "Lão bà? Thân ái? Nữ vương đại nhân??"
Sau khi đổi mấy biệt danh cũng không thấy có người đáp lại, Triệu Khách nói thầm: "Không phải tức giận thật chứ?"
Suy nghĩ, Triệu Khách thở sâu, mềm không được, hắn cũng chỉ có thể cứng rắn.
"Khụ khụ!"
Sau khi hắng giọng, Triệu Khách cúi đầu hô: "Ngươi không còn ra, ta sẽ đi chơi gái, chơi đại bảo kiếm, còn là loại đại bảo kiếm khắc sâu, nguyên bộ không mang bao!"
"Không ra là chấp nhận, ta có thể đi!"
Triệu Khách nói xong kéo quần lên, nhanh chân đi ra ngoài, thấy đã sắp rời khỏi rừng cây cũng không thấy Cơ Vô Tuế đáp lại.
Chẳng lẽ, lần trước đánh đập một trận xong, mụ đàn bà này còn chưa nguôi giận?
Xem ra hôm nay muốn gọi Cơ Vô Tuế ra cũng không được.
Rời khỏi rừng cây nhỏ, Triệu Khách nhìn thời gian lại quay về bệnh viện.
Mặc kệ thế nào, chuyện này do hắn mà ra, dù sao cũng phải giải thích với bên lão gia tử mới được, cứ kéo dài cũng không phải cách.
Lão gia tử đã rời khỏi phòng ICU, được chuyển vào phòng đơn quan sát trọng điểm.
Trong bệnh viện vốn đã thiếu giường, lão gia tử có thể được đãi ngộ như vậy cũng vì đại sư huynh quan hệ khá rộng.
Tuy Triệu Khách cảm thấy rất khó chấp nhận việc sư huynh rời khỏi nhà bếp, biến thành một thương nhân, nhưng không thể không nói loại người thành công như đại sư huynh rất được hoan nghênh trong hiện thực.
Quan điểm của hai người không giống nhau, tuy hắn không thích nhưng trong lòng ngoại trừ thấy thất vọng, trong khoảng thời gian này dần có thể chấp nhận hiện thực này.
Nhìn thoáng qua La Thanh trông coi cạnh giường trong phòng, Triệu Khách đẩy cửa lặng lẽ đi vào.
Không đợi La Thanh kịp phản ứng, Triệu Khách nhẹ nhàng búng ngón tay vào gáy La Thanh một cái, lập tức đánh ngất La Thanh.
Không phải không tin tưởng vị sư đệ này, mà là có một số việc, Triệu Khách cảm thấy không để hắn ta biết thì tốt hơn.
Hắn nhìn lão gia tử nằm trên giường, chỉ mới hai ngày mà khuôn mặt lão gia tử đã già yếu đi rất nhiều.
Lúc trước cơ bắp rắn chắc, lúc này cho người ta cảm giác như là nước biển rút đi, trở nên rất mềm xốp.
Triệu Khách nhẹ nhàng đặt ngón tay lên mạch đập của lão gia tử, sau khi dựa vào ngũ giác cường đại cẩn thận bắt mạch cho lão gia tử, phát hiện trong ngực lão gia tử đè ép một luồng khí, luồng khí này đè ép lên mạch máu tim của lão gia tử.
Triệu Khách đọc thuộc lòng sách thuốc cũng coi như thầy lang gà mờ, biết được luồng khí này là do tâm trạng lão gia tử uất ức mà ra.
Triệu Khách lấy ra tinh hoa nhân sâm, cho lão gia tử ăn một giọt.
Bàn tay kéo tay lão gia tử, chỉ thấy Triệu Khách cẩn thận rót một luồng Phật khí vào ngực lão gia tử, dẫn luồng khí này ra ngoài giúp lão gia tử.
"Phù..."
Theo Phật khí dâng lên, chỉ thấy lão gia tử thở ra một hơi sương thật sâu, trên mặt lập tức thoải mái hơn nhiều.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách cũng thả lỏng, nhìn thoáng qua máy kiểm tra nhịp tim ở bên cạnh, nhịp tim nhảy phía trên đã dần khôi phục bình thường.
"Lão gia tử, ta biết bây giờ ngài có thể nghe thấy, ta đã từng gặp nàng."
Triệu Khách nói xong câu đó, chỉ thấy ngón tay lão gia tử xiết chặt, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
"Đừng nóng vội, ngài muốn gặp nàng, hiện tại nàng tạm thời không thể gặp ngài, nhưng cho ta chút thời gian, ta có cách để hai người gặp mặt, trước lúc đó ngài phải chữa khỏi bệnh, sau đó ta chỉ xin ngài một việc, tin tưởng ta!"
Lão gia tử nghe Triệu Khách nói chuyện, tay vẫn siết chặt tay Triệu Khách, nhưng sau khi nghe được ba chữ cuối cùng của Triệu Khách, hai đầu lông mày cau chặt của lão gia tử lại dần giãn ra.
Tuy Triệu Khách không phải con của hắn ta, nhưng ở trong mắt lão gia tử, Triệu Khách, Tống Hằng, La Thanh đều là tâm huyết của hắn ta.
Tuy Triệu Khách cực đoan, nhưng khi Triệu Khách đã tự đảm bảo, lão gia tử sẽ theo bản năng lựa chọn tin tưởng hắn.
Loại tin tưởng này sẽ không thay đổi, vì bọn họ không chỉ là sư đồ còn là người thân.
"Tin tưởng ta, ta sẽ dẫn nàng tới gặp ngươi!"
Sau khi Triệu Khách nói cho hết lời, tuy trên mặt lão gia tử vẫn có chút nóng lòng, nhưng bàn tay đã dần buông tay Triệu Khách ra.
Bờ môi khẽ nhúc nhích mấy lần như muốn nói ra lời, nhưng không phát ra được tiếng nào.
Cũng may Triệu Khách có ngũ giác kinh người, có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của lão gia tử, cùng tiếng nói nhỏ bé mà hắn không thể nghe thấy.
"Nàng vẫn khỏe chứ?"
Chỉ có bốn chữ đã dùng hết sức lực cả người lão gia tử.
Triệu Khách gật đầu, giọng nói rất chắc chắn: "Tốt, bảo dưỡng rất tốt, mặc áo dài, vẫn xinh đẹp như vậy, ừm! Ánh mắt ngươi rất tốt."
Sau khi nghe được lời nói của Triệu Khách, lão gia tử lơ đãng cong khóe miệng nở nụ cười, bàn tay dần buông lỏng, chờ Triệu Khách kiểm tra lại, lão gia tử đã ngủ rồi.
Hiển nhiên trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của lão gia tử khiến hắn ta không thể ngủ yên giấc, trên người còn cắm đầy ống dẫn, đổi lại là ai cũng không thoải mái.
Cho đến vừa rồi nghe được lời nói của Triệu Khách, trạng thái tinh thần của lão gia tử mới chính thức thả lỏng.