Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1293 - Chương 1293. Chờ Chút (2)

Chương 1293. Chờ chút (2) Chương 1293. Chờ chút (2)

Thấy thế, Triệu Khách cẩn thận đắp chăn cho lão gia tử, rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Triệu Khách xoa hốc mắt đỏ hồng, tuy không muốn thừa nhận nhưng thể năng của lão gia tử thật sự bắt đầu xuất hiện suy yếu quy mô lớn.

Cũng như bác sĩ đã nói trước đó, một khi tinh khí thần con người suy yếu, cho dù bệnh tình thuyên giảm, con người cũng vì nhục thể suy yếu mà đi đến điểm cuối của thọ mệnh.

Tinh hoa nhân sâm chỉ tranh thủ thêm chút thời gian cho lão gia tử mà thôi, lấy tuổi tác và tình trạng cơ thể của lão gia tử, dù là Triệu Khách cũng không thể khiến trạng thái của hắn ta quay về lúc tốt nhất.

Trong lòng Triệu Khách rất rõ ràng, thời gian của hắn cũng không còn nhiều nữa

Triệu Khách nặng nề bước đi, cúi đầu đi vào thang máy.

Thang máy đang xuống lầu cũng không có quá nhiều người, chỉ là bầu không khí trong thang máy rất buồn bực nặng nề, sau khi người ta đi vào đều vô thức hít thở chậm hơn.

"Đinh!"

Lúc này cửa thang máy mở ra, hai tên công nhân đội nón bảo hộ màu vàng đi vào, mùi mồ hôi bẩn gay mũi trên người vô tình khiến không gian trong thang máy càng thêm tồi tệ.

Có người cau mày, thân thể nhanh chóng lùi lại mấy bước, không tình nguyện nhường ra một vị trí cho hai người này.

Lúc này Triệu Khách đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua hai người trung niên làn da màu đen, đội mũ lưỡi trai trốn ở phía sau thang máy.

Hai người mặc áo cộc tay, cúi đầu trốn ở phía sau, không nhìn kỹ e rằng không ai chú ý tới bọn họ.

Trông hai người này rất bình thường, nhưng tay chân lại không tầm thường chút nào.

Dù Triệu Khách không quay đầu lại, dựa vào ngũ giác của hắn cũng có thể phát hiện tay hai người kia đang rất khéo léo rút ra một xấp tiền mặt thật dày từ trong túi của lão thái thái bên cạnh, chợt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhét tiền vào trong túi tiền của mình.

Điều thú vị là, không chỉ Triệu Khách phát hiện hành động của hai người này, rõ ràng nữ hài bên cạnh cũng chú ý tới điểm này.

Nhưng bị hai nam nhân hung dữ lườm một cái, còn lắc lư một con dao trước mắt nữ hài này một chút, sắc mặt nữ hài thay đổi, nghiêng đầu đi, không dám có hành động gì.

Đúng lúc này, một hài tử mập khoảng mười tuổi đứng bên cạnh nữ hài đột nhiên mở miệng.

"Nãi nãi... Có phải tiền của ngươi bị rơi rồi không, ta thấy hai thúc thúc đứng phía sau nhặt lên giúp ngươi."

Tiểu mập mạp hơn mười tuổi khuôn mặt nhỏ mập phì, trên cổ còn đeo khăn quàng đỏ tươi, chỉ hai nam nhân đằng sau nói.

Sau khi nói xong, sắc mặt lão thái thái thay đổi, nhanh chóng đưa tay vào trong túi tìm kiếm một vòng, quả nhiên tiền cứu mạng bạn già đã biến mất.

"Có ăn trộm!"

Lão thái thái xoay người, đưa tay túm lấy mũ lưỡi trai của nam nhân.

Phát hiện không ổn, sắc mặt hai tên trộm lập tức trở nên khó coi, đẩy lão thái thái ra, móc con dao găm ở trong túi.

"Tránh ra!"

Dao găm sáng loáng lóe ra một tia sáng lạnh, khiến nhiệt độ nóng nực trong thang máy lập tức giảm xuống rất nhiều, mấy nữ nhân thét chói tai tránh sang bên cạnh, chủ động tránh ra một con đường cho hai người.

Thấy thế, hai tên trộm nhìn cửa thang máy sắp mở, đẩy lão thái thái còn đang quấn lấy bọn họ ra, nâng chân muốn bỏ chạy.

Nhưng lúc này chỉ thấy một người công nhân trong thang máy lại nắm lấy cơ hội, một phát túm tay tên ăn trộm: "Con mẹ ngươi, ngươi là con cháu của rùa à, tiền gì ngươi cũng trộm, không sợ đoạn tử tuyệt tôn."

Hai người công nhân ôm lấy một tên trộm ngã nhào xuống đất, thấy đồng bạn ngã xuống đất, một tên ăn trộm khác cũng sinh lòng ác độc, tiến lên đâm một dao.

Trong nháy mắt máu me đầm đìa, bốn người đánh thành một đống trên mặt đất.

Một chồng tiền mặt đỏ tươi rơi ra từ trong túi tên trộm, lão thái thái thấy vậy nhặt tiền nhét vào túi, ôm chặt cái túi của mình, quay người nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Hai tên trộm thấy không ổn, sau khi hung hăng đâm hai dao cũng giãy giụa đứng lên từ dưới đất, nhanh chóng lao ra ngoài cửa.

Từ đầu đến cuối Triệu Khách thờ ơ lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, hắn không phải người tốt làm việc tốt, cũng không thích giả vờ làm anh hùng gì.

Nhưng nhìn hai người công nhân ngã trên mặt đất, lại nhìn thoáng qua hai tên trộm đã trốn đi, không biết Triệu Khách nghĩ tới điều gì, nhíu mày cất bước đi theo.

Trong hẻm nhỏ tràn ngập mùi thối rữa, một đầu ngõ chất đầy đồ bỏ đi, hai bên đầy rác rưởi sinh hoạt.

Trong mùa hè nóng nực, con hẻm nhỏ này ít người đi lại, cho dù vô tình có người đi ngang qua bên này, cũng che mũi nhanh chóng rời đi, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ há miệng ra không cẩn thận có hai con ruồi bay vào trong miệng mình.

"Móa nó, buồn nôn chết mất, khiếu nại cũng mặc kệ, nộp nhiều phí vệ sinh như vậy cũng vô dụng."

Lão bản tiệm ăn nhanh bên cạnh cầm theo hai thùng rác đi vào trong hẻm nhỏ, tuy không muốn đi vào sâu hơn nữa, nhưng bên trong đều là thịt nát, đổ ở bên ngoài mùi quá nồng sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của hắn ta.

Cho nên chịu đựng hôi thối, cố gắng đi sâu hơn chút nữa, mặc dù biết tác dụng không lớn nhưng cũng muốn được an ủi tâm lý.

Bình Luận (0)
Comment