Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1295 - Chương 1295. Nghe Nói Ngươi Muốn Đại Bảo Kiếm! (2)

Chương 1295. Nghe nói ngươi muốn đại bảo kiếm! (2) Chương 1295. Nghe nói ngươi muốn đại bảo kiếm! (2)

Lão nhân khép hờ con mắt như còn chưa tỉnh ngủ, chìa tay về phía Triệu Khách, chỉ thấy Ngũ quỷ lệnh trên tay Triệu lại xuất hiện trên tay của lão nhân.

Thì ra Ngũ quỷ lệnh là lệnh bài mà Ngũ Quỷ cho Triệu Khách, nhưng Ngũ Quỷ rời đi, lệnh bài cũng không có chủ nhân cần phải thu hồi.

"Vậy à!"

Triệu Khách gật đầu, cũng không suy nghĩ gì về điều này, dù sao đổi lại là hắn gây ra rắc rối lớn như vậy, chắc chắn sẽ không ở lại khách sạn Âm Dương.

Quay đầu nhìn thoáng qua nồi cháo lòng mà hắn đang nấu, trong lòng Triệu Khách lập tức thấy hơi tiếc hận.

Vốn là chuẩn bị cho Ngũ Quỷ, xem có thể với được hai tấm phối phương hợp thành hay không, bây giờ nhìn lại chỉ có thể cho Đồ phu chi hạp ăn.

"Vậy bọn họ đã đi đâu rồi?" Triệu Khách mở miệng dò hỏi.

"Không thể nói."

Lão nhân lắc đầu, chắc sẽ không dễ dàng để lộ ra mục đích của khách nhân, lão nhân nói xong liền muốn rời đi.

Thấy thế, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, nhanh chóng tiến lên ngăn cản lão nhân, chắp tay nói với lão nhân: "Lão bản chờ một lát, ta có một việc muốn xin ngài giúp một chút."

Lão nhân không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Khách.

Triệu Khách vội vàng nói ra việc mà hắn muốn làm, hắn muốn nhờ lão bản khách sạn giúp đỡ xây dựng một hư không giữa Quỷ thị và hiện thực.

Nhiệm vụ này không chỉ liên quan đến không gian, còn liên quan đến hai thế giới vị diện hoàn toàn khác biệt.

Dựa theo cách nói của kẻ nghiện thuốc, trừ khi là người đưa thư cao cấp, nếu không chẳng có ai làm được chuyện này.

Nhưng Triệu Khách đâu quen biết người đưa thư cao cấp, người duy nhất mà Triệu Khách có thể nghĩ tới, cũng chỉ có vị lão bản khách sạn Âm Dương này.

Triệu Khách không biết rốt cuộc vị lão bản này có thân phận gì, lại có khả năng đi lại trong bất kỳ một không gian nào, cho dù ở trong không gian khủng bố cũng gọi là đến.

Dựa theo cách nói của Ngũ Quỷ, thần thông của vị lão bản này không hề tầm thường, phải nói là thần thông quảng đại.

Triệu Khách biết có lẽ hắn không đủ tư cách, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, Triệu Khách tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.

"Ta nguyện ý dùng thọ mệnh và thời gian của ta để đền bù, bao nhiêu cũng được."

Lão nhân vẫn không nói chuyện, chỉ ngồi trên ghế suy nghĩ chốc lát, cuối cùng con mắt híp lại đã mở ra một cái khe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

"Ta muốn ba thời gian."

"Ba thời gian??"

Triệu Khách hơi ngạc nhiên, hỏi dò: "Ba giờ??"

Hắn nhớ kỹ trong khách sạn Âm Dương có thể sử dụng thời gian đổi lấy tiền tệ đặc thù, nhưng thời gian ba tiếng, hình như giá tiền này quá rẻ?

Quả nhiên, lão nhân không để ý đến Triệu Khách, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trên người Triệu Khách.

Ngay lúc Triệu Khách bị ánh mắt nhìn chằm chằm của lão nhân khiến trên dưới cả người đều mất tự nhiên.

Đột nhiên thân thể chấn động, trong đầu có một sợi lụa đỏ phất phới, một đôi mắt phượng sắc bén mở ra, Triệu Khách cảm thấy dưới hông hắn mát lạnh, cúi đầu nhìn mới phát hiện không biết khóa kéo đã bị kéo ra từ lúc nào.

Một bàn tay màu đen thò ra từ trong đũng quần của hắn, đầu ngón tay dài nhỏ đưa ra hai ngón tay về phía lão nhân, ý là hai cái.

"Được, ta muốn giờ Thìn mùng tám tháng giêng ba mươi năm trước, cuối ngày hai mươi chín tháng tư bốn mươi năm trước!"

Cái gọi là hai thời gian, cũng không phải mấy giờ mà Triệu Khách suy nghĩ, mà là một thời gian nào đó ở trên trục thời gian.

Lão bản khách sạn Âm Dương có thể vượt qua không gian, nhưng lại không có bất kỳ năng lực gì trên trục thời gian, Cơ Vô Tuế thì ngược lại.

Xác định cả hai giao dịch, chỉ thấy lão nhân lấy ra một cái mộc bài từ trong túi ném cho Triệu Khách.

"Lúc cần gọi ta, nhớ kỹ chuẩn bị tốt thời gian cho ta."

Nửa câu sau của lão nhân rõ ràng không phải nói với Triệu Khách, sau khi đưa mộc bài cho Triệu Khách lại một lần nữa nhắm mắt, dường như việc còn lại trên thế gian còn chưa đủ tư cách để hắn ta mở mắt.

"Đinh đinh đinh..."

Theo tiếng lục lạc càng ngày càng xa, chờ sau khi Triệu Khách lấy lại tinh thần, con lừa kia đã biến mất trong tầm mắt Triệu Khách.

Nhìn mộc bài trên tay, Triệu Khách lập tức giật mình, yên lặng kéo quần đến bên đùi, con mắt nhìn chằm chằm bàn tay tinh tế đang khẽ vuốt hạch đào của hắn ở dưới hông, cười ngây ngô nói: "Tiểu nhân thỉnh an nương nương, đa tạ lão bà đại nhân trượng nghĩa ra tay."

Trong chuyện này, Triệu Khách và lão bản khách sạn căn bản không cùng một cấp bậc, ngay cả lời cũng không nói được.

Lão bản khách sạn có thể đồng ý giao dịch với hắn, không bằng nói là đồng ý với giao dịch Cơ Vô Tuế, nếu không phải chỉ dựa vào hắn, thật sự không có tư cách giao dịch với lão bản khách sạn.

Huống hồ, giải quyết lão bản khách sạn, coi như đã giải quyết được vấn đề không gian, nhưng về thời gian Triệu Khách còn cần Cơ Vô Tuế giúp đỡ.

Cho nên nói, hiện tại miệng ngọt Triệu Khách như lau mật ong, một tiếng gọi lão bà cực kỳ ngọt.

Chỉ tiếc, tiếp theo Cơ Vô Tuế lại khiến trái tim Triệu Khách lập tức lạnh một nửa.

Trong đầu, Cơ Vô Tuế hơi vểnh môi đỏ để lộ ra hàm răng trắng noãn, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo quanh trên hạch đào của Triệu Khách.

"Nghe nói ngươi muốn đại bảo kiếm?"

"Không... Ngươi nghe ta giải thích!"

Bình Luận (0)
Comment