Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1296 - Chương 1296. Chỉ Là Việc Một Quả Trứng

Chương 1296. Chỉ là việc một quả trứng Chương 1296. Chỉ là việc một quả trứng

Một cảm giác lạnh lẽo trào ra khiến Triệu Khách cảm thấy tê cả da đầu, vô thức muốn siết chặt bắp đùi, đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Trong chốc lát chỉ nghe trong rừng đạo vang lên một tiếng "cạch", theo đó là một tiếng hét thảm khiến người ta không nhịn được trong đầu hiện ra tiếng động hạch đào bị cái búa đập nát.

Trong Đại Hạ đỉnh, theo một vệt kim quang, bóng dáng Triệu Khách xuất hiện ttrong Đại Hạ đỉnh.

Chỉ thấy trong không gian Đại Hạ đỉnh trước mắt đã xuất hiện biến hóa long trời lở đất so với trước đó.

Trong trang viên bị một bóng cây to lớn bao trùm, từng gốc cổ thụ thẳng tắp thon dài, che đậy vòm trời trên đỉnh đầu, nhưng nhìn kỹ không khó phát hiện những cây cổ thụ này vẫn chỉ là một cây.

Chỉ là cái cây này quá to lớn, thân cành tán cây rủ xuống đâm vào mặt đất, không ngừng bao trùm bốn phía.

Đây mới là bản thể của lão Thụ Yêu, cây đa mấy trăm năm chân chính, nếu Triệu Khách có thể mở rộng không gian thêm một chút, thân thể lão Thụ Yêu vẫn có thể tiếp tục kéo dài.

Bên cạnh gốc đại thụ tận trời này, đã thấy bóng cây vờn quanh, đặc biệt chừa lại một khoảng đất trống rất lớn.

Thoạt nhìn thân cành như đặc biệt tránh đi khoảng khu vực này, nhường ra mảng lớn đất trống cho gốc cây hoa nhài kia.

Ngoại trừ bản thể to lớn của lão Thụ Yêu, Triệu Khách giẫm lên mặt đất, một tầng cỏ tươi thật dày khiến người giẫm cảm thấy lạnh buốt mềm mại kỳ lạ, không hề thua kém thảm len một chút nào.

Không hề nghi ngờ, những cỏ tươi này cũng là hạt giống mà lão Thụ Yêu đặc biệt mang tới, kết quả sau khi lợi dụng lực lượng tự nhiên thôi hóa.

Triệu Khách có thể cảm nhận được, toàn bộ không gian có khí tức tự nhiên dày đặc, chỉ có điều linh khí lại mỏng manh hơn trước đó rất nhiều.

Điều này không khỏi khiến trong lòng Triệu Khách thở dài một tiếng, quả nhiên vẫn phải đốt tiền.

"Thiếu gia, ngài đã trở về."

Lúc này, không biết Thuỷ Lộc đi ra từ góc nào, Triệu Khách quay đầu nhìn lên, chỉ thấy con hàng Thuỷ Lộc này đã sưng mặt sưng mũi.

Sợ là lão Thụ Yêu tiến vào nhìn mới biết hắn ta đã bị lừa.

Đúng là có gốc cây hoa nhài nhưng còn chưa khai trí đâu, khỏi phải nhắc đến việc thành tinh, nếu nói đến linh tính thì cũng có một chút, nhưng đợi đến ngày khai trí thành yêu, có trời mới biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.

Đối với điều này, Thuỷ Lộc còn chẳng biết xấu hổ tiến đến bên cạnh gốc cây già nói: "Đây không phải tốt nhất sao, cũng không phải ai cũng có cơ hội nuôi nhốt loli, ngươi xem tiểu loli nhỏ như vậy, coi như ngươi kiếm lợi lớn."

Câu nói này đã chọc tức lão Thụ Yêu, đuổi theo Thuỷ Lộc đánh một trận.

Loli??

Đây không phải loli, đơn giản cũng là trẻ sơ sinh còn chưa ra đời.

Sau khi gốc cây già nghe Thuỷ Lộc nói lời này, trước tiên cảm giác đây mẹ nó không phải tìm cho mình một nàng dâu, mà là tìm cho mình một hài tử.

Căn bản là đổ vỏ một cách khó hiểu.

Mấu chốt là, làm phụ thân thì cũng thôi đi, người khác đổ vỏ ít nhất cũng có một lão bà.

Có vài người đổ vỏ, nhà mẫu thân còn thêm chút đồ cưới, an ủi nhà nam một chút.

Nhưng hắn ta thì sao?? Đừng nói đồ cưới, ngay cả lão bà cũng không nhìn thấy, khỏi phải nói trong lòng gốc cây già uất ức đến mức nào.

Thuỷ Lộc bị đánh mặt mũi bầm dập, trong lòng gốc cây già cũng hoàn toàn tuyệt vọng, hắn ta biết rõ đã lên phải thuyền giặc, bây giờ muốn xuống thuyền là chuyện không thể nào.

So với việc bị Triệu Khách chủ động thuần phục, không bằng thành thật yên tâm ở lại, lại nói nơi này thật sự có chút linh khí.

Tính cách của gốc cây già cũng là thuận theo thời thế, dù sao một gốc cây mà, chỉ cần sống tốt thì cắm rễ ở nơi nào cũng như thế.

Nhìn gốc cây hoa nhài kia, tuy gốc cây già cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng nghĩ lại... Chẳng may được thì sao?

Trong đầu bổ não về tiểu nương tử nũng nịu một chút, trong lòng gốc cây già nuốt nước bọt, vội vàng vứt ý nghĩ này đi: "Sai lầm, sai lầm."

Cho nên hoàn cảnh mà Triệu Khách nhìn thấy, chính là gốc cây già này tự mình sửa sang lại.

So sánh với Tự nhiên chi nộ của Triệu Khách, năng lực khống chế tự nhiên của gốc cây già không cường đại đến mức nào nhưng đủ nhu hòa.

Nếu nói lực lượng tự nhiên của Triệu Khách đại diện cho sự tức giận của tự nhiên, là thủ đoạn lôi đình phá hủy tất cả.

Vậy lực lượng tự nhiên của gốc cây già là mưa phùn im ắng, phúc phận ân huệ tưới nhuần vạn vật.

Triệu Khách rất hài lòng với hoàn cảnh trước mắt, về phần Thuỷ Lộc bị đánh, Triệu Khách cười ha ha, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Dù sao có một người bị đánh mặt mũi bầm dập giống ngươi, tóm lại là một việc đáng giá an ủi trên mặt tâm lý.

Yên lặng lấy ra nồi đất vừa hầm tốt từ trong sách tem, vẻ mặt quan tâm đưa cho Thuỷ Lộc.

"Ta biết ngươi chịu uất ức, ăn đi!"

Đối mặt với ánh mắt đầy ý tốt của Triệu Khách, trong nháy mắt Thuỷ Lộc cảm giác trận đánh này cũng rất đáng giá.

Hắn ta nhận lấy nồi đất, mở ra nhìn, theo một luồng sương trắng tràn ngập, mùi thơm ngát nồng đậm này lập tức khiến trái tim Thuỷ Lộc đập rộn lên.

Nước canh màu vàng kim nhạt, trong trẻo thấy đáy, cảm giác đầu tiên không phải đầy mỡ mà là thanh đạm.

Bình Luận (0)
Comment