Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1297 - Chương 1297. Chỉ Là Việc Một Quả Trứng (2)

Chương 1297. Chỉ là việc một quả trứng (2) Chương 1297. Chỉ là việc một quả trứng (2)

Có thể thấy nấm trúc dưới nước canh bày biện ra san hô hình lưới, bao bọc nội tạng đã được nấu nhừ.

Cách chế biến tinh xảo khiến người ta cảm thấy sợ hãi thán phục, trong mùi thơm ngát ngon miệng này lại còn mang theo mùi lá trúc nhàn nhạt, vô tình khiến tuyến nước bọt dưới lưỡi chảy ra ròng ròng.

Ánh mắt Thuỷ Lộc sáng lên, trong chốc cũng không thấy đau nữa, vẻ mặt đắc ý ôm nồi đất ngồi ở một bên, thỏa mãn thưởng thức.

Một ngụm canh tươi mới vào miệng, vị giác trên đầu lưỡi như bị dòng điện đánh trúng, lập tức khôi phục.

Tươi mà không mặn, hương thơm quanh quẩn giữa răng môi, sau khi trôi vào cổ họng khiến Thuỷ Lộc cảm giác toàn bộ cổ họng tràn ngập một mùi thơm trong veo.

"Cực phẩm! Cực phẩm dưỡng sinh!"

Chỉ thấy trên mặt Thuỷ Lộc lộ ra nụ cười hài lòng, lấy ra bình rượu vang đỏ ngâm hành mà Triệu Khách xách về cho hắn ta vào lần trước.

Đưa lên môi uống một ngụm, mùi rượu cay độc khiến Thuỷ Lộc càng thèm ăn hơn, nồi đất phối hợp với rượu vang đỏ, vừa nhìn đã thấy là người biết thưởng thức.

Lại ăn thêm một miếng nội tạng ở trong nồi đất, Thuỷ Lộc là một yêu quái nhưng cũng là một yêu quái để ý việc dưỡng sinh, ngươi xem vòng bạn bè của hắn ta là biết, đủ loại bài viết dưỡng sinh, cái gì mà “Thái Thượng lão quân một ngày ngâm nước tiểu tám lần”, “Bí mật lão thọ tinh ăn thạch tín” đủ loại.

Thuỷ Lộc luôn ít ăn thịt, thỉnh thoảng ăn cũng chỉ ăn chút thịt nạc, càng khỏi phải nói đến loại canh nội tạng này.

Nhưng hiện tại một nồi canh này lại khiến Thuỷ Lộc ăn say sưa ngon lành, thịt bình thường đã sớm bị hầm nhừ, nhưng ruột, lá gan, hoàng hầu, phổi bên trong giòn dai lại không khó nhai nuốt.

Một miếng đại tràng giòn mềm thơm hương, phối hợp với nấm trúc ngon miệng, khiến Thuỷ Lộc thưởng thức được một món ngon đến từ tự nhiên.

"Ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon thật."

Thuỷ Lộc đột nhiên hiểu vì sao ngày nào cái hộp tinh kia cũng kêu to, muốn Triệu Khách nấu cơm cho nó ăn, đừng nói hộp tinh, hiện tại Thuỷ Lộc cũng cảm thấy mỗi ngày hắn ta đều ăn như thế, biết đâu thật sự có thể chờ tên khốn cây già kia chết đi.

"Ăn ngon thì ngươi ăn nhiều một chút, lần sau muốn ăn, ta lại làm thêm cho ngươi, vừa hay còn có một phần nguyên liệu."

Triệu Khách lấy ra tẩu thuốc.

Thời gian của lão gia tử không còn nhiều lắm, có thể chống đỡ bao lâu? Nửa năm? Hay ba tháng? Triệu Khách cũng không nói ra được.

Đây cũng không phải loại bệnh mà thủ đoạn chữa bệnh cùng linh đan diệu dược có thể chữa được, mà là đại nạn sắp tới, tâm bệnh chỉ là một nguyên nhân gây ra sớm hơn mà thôi.

Thật ra từ lúc ở Lạc Dương, hắn đã phát hiện lão gia tử không còn hăng hái như trước kia, thêm chút tang thương lúc tuổi xế chiều.

Cũng may, tuy lần này quá trình hơi quanh co, nhưng cuối cùng đã giải quyết hai vấn đề khó giải quyết nhất, còn lại một số vấn đề nhỏ linh tinh, chắc độ khó khăn không lớn.

Ví dụ như kết nối với Quỷ thị tạo ra chấn động quá lớn, cần Triệu Khách tìm một nơi người sống khó tiến vào, hiếm thấy vết chân người, hơn nữa nhất định phải là một ngọn núi cao.

Trong lòng Triệu Khách đã nghĩ đến một chỗ, lão gia tử đã từng dẫn bọn họ trèo lên đỉnh núi này mấy lần, e rằng đến nay còn hiếm thấy vết chân người.

Đương nhiên những vấn đề nhỏ không có độ khó quá lớn với Triệu Khách, nhưng điểm mấu chốt là vị nữ đầu bếp kia đang ở đâu, nàng có phải nữ nhân mà lão gia tử muốn tìm hay không.

Nếu đúng, nàng có chịu đi gặp lão gia tử không?

Những vấn đề này xuất hiện trong lòng Triệu Khách, nhưng lúc này Triệu Khách cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy.

Ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng Triệu Khách đã quyết định, mặc kệ đối phương có phải hay không, có đồng ý hay không.

Cho dù phải trói lại, hắn cũng trói đối phương đến đó.

Hắn không muốn trước khi lão gia tử qua đời, trong lòng còn có tiếc nuối lớn như vậy.

Lúc này, Thuỷ Lộc đang ăn ngon miệng, ngẩng đầu nhìn Triệu Khách một chút, đã thấy Triệu Khách ngồi trên một đoạn chạc cây, trên tay cầm tẩu thuốc.

Dường như từ khi vào nơi này, Triệu Khách vẫn giữ một tư thế không hề động đậy, nhìn xuống dưới sẽ thấy trên đũng quần Triệu Khách còn dính vết máu, nhìn kỹ không khó phát hiện trên trán Triệu Khách thỉnh thoảng chảy mồ hôi.

Xem ra thương tổn không nhẹ.

"Thiếu gia, ngươi bị thương rồi hả??"

Thuỷ Lộc ngạc nhiên, không ngờ Triệu Khách lại bị thương, lấy thực lực của Triệu Khách rất khó thương tổn hắn.

Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, sắc mặt tái nhợt xuất hiện nụ cười như không có chuyện gì xảy ra: "Không có việc gì, chỉ là việc một quả trứng, không sao, ngươi nhanh ăn đi, ăn xong thì để ta lấy máu."

Trong chốc lát vẻ mặt Thuỷ Lộc cứng đờ!

Sau khi im lặng ba giây...

"Thế này còn ăn cái rắm!"

Cuối cùng mặc kệ Thuỷ Lộc ăn hay không, Triệu Khách vẫn khống chế cây mây trói gô lại, đưa đến trước mặt Triệu Khách.

Đây chính là lý do vì sao Triệu Khách muốn bắt gốc cây già vào đây, rừng cây rậm rạp xung quanh đã cung cấp ích lợi không nhỏ cho Triệu Khách.

Nếu lần trước Vương Vi tiến vào cũng có gốc cây già, vậy hắn sẽ không bị động như thế.

Cái gì? Không phải khi đó có gốc hoa nhài à?

Có thì có, nhưng vấn đề chỉ có một gốc cây, có tác dụng cái rắm.

Bình Luận (0)
Comment