Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1299 - Chương 1299. Yên Tâm, Ta Sẽ Nhẹ Tay! (2)

Chương 1299. Yên tâm, ta sẽ nhẹ tay! (2) Chương 1299. Yên tâm, ta sẽ nhẹ tay! (2)

Thuỷ Lộc thấy Đồ phu chi hạp suýt thì quỳ trên mặt đất, đây không phải người giúp đỡ, căn bản là tìm tổ tông cho hắn ta??

Đáng tiếc còn không đợi Thuỷ Lộc mở miệng, Triệu Khách phủi mông một cái, quay người rời khỏi Đại Hạ đỉnh.

"Mả mẹ nó, lúc này đã đi rồi?? Ngươi còn có chút đạo đức nào không!!!"

Thuỷ Lộc nhìn theo phương hướng Triệu Khách biến mất, tức giận đến cả người run lập cập, hiện tại hắn ta nghi ngờ sâu sắc, tương lai rốt cuộc hắn ta có thể chờ tên này chết đi hay không.

"Phù, không được, không được, vẫn phải ăn gì đó an ủi một chút, chờ chút... Nồi của ta đâu??"

Thuỷ Lộc cúi đầu nhìn, lại không thấy chiếc nồi đất mà Triệu Khách cho hắn ta, bên tai chỉ nghe một tràng tiếng lưỡi liếm láp "bẹp bẹp... Xẹt...", trong lòng lập tức trở nên nặng nề.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy Đồ phu chi hạp đang ghé mặt vào trước nồi đất, đầu lưỡi thô to ăn sạch sẽ hơn phân nửa canh lòng còn lại ở trong nồi đất.

Có lẽ ăn không đủ đã nghiền, dứt khoát nhét cả nồi đất vào trong miệng ăn sạch sẽ "rắc rắc".

Đừng nói là canh, ngay cả nồi cũng không còn thừa lại cho Thuỷ Lộc.

Sau khi ăn xong, chỉ thấy ánh mắt Đồ phu chi hạp nhìn về phía Thuỷ Lộc còn đang ngơ ngác.

"Đói!"

Sau khi rời khỏi Đại Hạ đỉnh, một cơn gió màu xanh lá quất vào mặt, Triệu Khách vặn vẹo cổ, đã có thể thấy mặt trời dần dâng lên ở nơi xa.

Việc trong Đại Hạ đỉnh cứ giao cho Thuỷ Lộc và gốc cây già, bớt cho hắn một đống việc rắc rối, điều này khiến Triệu Khách không thể không than thở một chút.

Nhà có một người già như có một món bảo bối.

Nhà có hai người già hạnh phúc đến già.

Lời nói của cổ nhân thật sự không lừa ta.

Sau khi nói lời này, Triệu Khách nhanh chóng rời khỏi rừng đào, đi nhờ xe trên đường cao tốc trở lại khu vực nội thành.

Trên đường đi có thể thấy tâm trạng Triệu Khách rất tốt, còn khẽ ngâm nga một bài hát.

Mặc dù không tìm thấy nữ đầu bếp, nhưng trong danh sách mà kẻ nghiện thuốc liệt kê cho hắn, hai chuyện khó giải quyết nhất lại trở thành hai chuyện đơn giản nhất.

Tâm trạng của Triệu Khách tốt hơn không chỉ vì điều này.

Tối hôm qua Cơ Vô Tuế và hắn đã đánh cược, nếu trong không gian khủng bố tiếp theo hắn có thể còn sống trở về, vậy hắn sẽ được... Hắc hắc hắc.

Đây chắc chắn là một tin tức khiến Triệu Khách cảm thấy phấn chấn, tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể động phòng.

Ừ, giường mới cũng là chuyện rắc rối, kết hôn cần giường mới, nếu Vạn Thọ quan đã nát, hắn cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.

Sau khi về khu vực nội thành, Triệu Khách đến thẳng bệnh viện.

Đến nơi đã thấy đại sư huynh và La Thanh đang trông coi ở ngoài phòng bệnh.

Thấy Triệu Khách đến, sắc mặt đại sư huynh lập tức trở nên nặng nề, hầm hầm đi tới.

Nhưng Triệu Khách không đợi hắn ta nói chuyện đã giành nói: "Đừng nóng vội, đã có tin tức về người mà lão gia tử muốn tìm."

"Hả?"

"Bây giờ người đó đang ở Tây Tạng."

Đương nhiên Triệu Khách sẽ không nói quá nhiều chuyện cho đại sư huynh và La Thanh biết, nhưng hiện tại có một số việc thật sự cần đám người đại sư huynh giúp đỡ.

Ví dụ như nghĩ cách chậm rãi đưa lão gia tử đến Tây Tạng.

Nếu đổi lại là lúc trước, đương nhiên thân thể của lão gia tử không có vấn đề, nhưng bây giờ thân thể lão gia tử đã bắt đầu trượt dốc còn phải lặn lội đường xa, chịu được hay không cũng là một vấn đề.

Chứ đừng nói đến, còn tới loại hoàn cảnh như Tây Tạng, xuất hiện phản ứng cao nguyên thì làm sao bây giờ?

Đối mặt với những vấn đề này, nếu không bộc lộ ra năng lực người đưa thư, Triệu Khách thật sự không có cách nào tự hoàn thành.

Cho nên, hắn càng cần dựa vào năng lực của đại sư huynh, dù sao vị đại sư huynh này cũng là người thành công có tài phú và quan hệ trong hiện thực.

"Lại ở Tây Tạng xa xôi như vậy, ta gọi người đi đón."

Đại sư huynh nghe được hai chữ Tây Tạng không khỏi nhíu mày, hiển nhiên khác biệt quá lớn với tưởng tượng của Triệu Khách.

"Thôi đi, ngươi cảm thấy ngươi có thể mời được??"

Triệu Khách hung hăng khinh bỉ đại sư huynh một chút, trong lòng thầm nghĩ: "Ta có thể mời hay không còn là một chuyện, ngươi phái một người đi đón? Ha ha!"

Dường như đại sư huynh cũng phát hiện mình nói sai, dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác không tiếp tục để ý đến Triệu Khách.

Sau đó lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, Triệu Khách nghe được đại sư huynh đang tìm người mua vé máy bay, hơn nữa là vé máy bay khoang thương gia, đồng thời liên hệ bằng hữu, dự định dẫn mấy y tá và bác sĩ đi cùng.

Đây không phải đại sư huynh đang khoe khoang có tiền, mà là Tây Tạng không có đường sắt cao tốc, xe lửa bình thường lại quá mệt mỏi, nên máy bay là lựa chọn tốt nhất.

"Nhị sư huynh, ngươi thật sự tìm được sư nương?"

La Thanh như tên trộm lại gần hỏi thăm Triệu Khách.

Nhưng Triệu Khách lườm hắn ta một cái, xua tay nói: "Đi đi đi, tránh qua một bên, đợi chút nữa nhanh về nhà dọn dẹp hành lý, đúng rồi, nồi kho lâu năm có bị hỏng không?"

"Yên tâm, mỗi ngày đều thêm nước thêm đồ, dùng lửa nhỏ để ninh."

La Thanh rất rõ ràng giá trị của một nồi kho lâu năm, tuy ngày nào cũng chăm sóc lão gia tử, nhưng có rảnh sẽ trở về thêm nước, thêm thịt cho nồi kho lâu năm.

Bình Luận (0)
Comment