Nhưng đúng lúc này Triệu Khách giẫm mạnh chân, theo tiếng bánh xe rít gào trầm trầm âm thanh, tạo ra một vết hình bán nguyệt trên mặt đất.
Thân xe nghiêng một cái, né tránh bàn tay Triệu Khải đang vươn ra.
"Ồ!"
Sự chú ý của Triệu Khải đều ở trên người nữ nhân này, tất nhiên bỏ qua Triệu Khách là tài xế sẽ có kỹ thuật lái xe thuần thục như thế.
Cùng lúc xe chuyển biến phương hướng, chỉ thấy Triệu Khách rút súng ngắn từ trong ngực.
Thân khẩu Desert Eagle màu bạc lóe ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, bị Triệu Khách coi như tấm gương chiếu về phía đôi mắt của đối phương, không khỏi khiến đôi mắt tam giác của Triệu Khải hơi híp lại.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Ngay thời khắc quan trọng Triệu Khải lại híp mắt, Triệu Khách nhắm thẳng họng súng vào đầu Triệu Khải bóp cò súng.
Chỉ là viên đạn xuyên qua đầu Triệu Khải, để lại mấy lỗ thủng như than tổ ong trên mặt Triệu Khải, nhưng chưa chân chính tổn thương hắn ta.
Theo vết thương trên gáy Triệu Khải chảy ra chất lỏng màu xanh sẫm, lỗ thủng bị đánh ra nhanh chóng khép lại.
Hắn ta lạnh nhạt hung hăng nhìn chằm chằm về phía Triệu Khách, tuy loại thương tổn này không đau không ngứa với hắn ta, nhưng bị người ta đâm vào đầu cũng không phải cảm giác tốt đẹp gì.
Hắn ta trở tay một phát bắt được cánh tay Triệu Khách, sương độc màu xanh sẫm nhanh chóng lan tràn dọc theo cánh tay của hắn, những nơi đi qua cánh tay Triệu Khách bắt đầu khô héo.
Nhưng điều khiến người ta hoàn toàn không tưởng tượng được là, Triệu Khách đối mặt với sương độc trên cánh tay, trên mặt lại hiện ra vẻ hoảng sợ.
Một tay khác nhanh chóng rút ra con dao bầu từ bên hông, một dao chém đứt cánh tay của hắn, quyết đoán khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Tráng sĩ chặt tay, nói thì dễ dàng nhưng có mấy người gặp chuyện có thể không chút do dự một dao chặt tay của mình trước.
Điều này không khỏi khiến Triệu Khải nổi lòng tôn kính với tên binh sĩ phổ thông trước mắt.
Dù thực lực của đối phương như thế nào, có thể làm đến nước này cũng thấy được nội tâm cường đại của người này.
Sau khi ngây người một giây ngắn ngủi, Triệu Khải đột nhiên cảm giác không thích hợp, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy cái tay bị Triệu Khách mở bàn tay ra, bên trong còn nắm một cái lựu đạn đã rút ngòi nổ.
"Mả mẹ nó!"
Đồng tử Triệu Khải co rụt lại, bóng dáng bị ánh sáng mạnh tản ra từ lựu đạn nuốt mất.
"Ầm!"
Lựu đạn nổ tung nhưng cũng không phải lựu đạn cao bạo, mà là một quả lựu đạn ánh sáng.
"Nhân lúc này!"
Triệu Khách gầm lên giận dữ, chỉ thấy hai tay Clarice mở ra, phát động năng lực Tự nhiên chi nộ.
Trên mặt đất đột nhiên dâng lên một đầu Thổ Long, sau khi đụng vào Triệu Khải lại nâng xe gắn máy lên, đập vào lưới cách ly mở ra ở bên cạnh.
"Ôm chặt!"
Triệu Khách nhìn rừng cây bên cạnh, trên trán đã đổ mồ hôi hột.
"Ông!"
Không cần Triệu Khách cố ý nhắc nhở, Clarice ngồi sau lưng đã thuận tay nắm lấy tay ga xoay đến tận cùng.
Một tay khác của Triệu Khách thì khống chế bộ ly hợp đưa về số một, xe vững vàng xông lên sau lưng Thổ Long.
Ngay sau đó Triệu Khách lại nhanh chóng điều khiển xe gắn máy sang số năm, vặn tay ga đến tận cùng.
Bánh xe ép qua một khối đá lớn, trực tiếp phá tan bụi cỏ, xông vào rừng cây.
"Đi hướng bên trái!" Clarice nhắc nhở.
Đối mặt với sự điên cuồng của Triệu Khách, cánh tay Clarice không khỏi ôm chặt eo Triệu Khách, thân thể ưỡn lên.
Trong chốc lát, khoảng cách giữa hai người tiến lên một bước, dường như ngăn cách duy nhất giữa hai trái tim là một đôi đệm thịt mềm mại.
Xe bay lên trên người Thổ Long, cạch keng một tiếng phá tan lưới cách ly của bệnh viện, vững vàng rơi xuống đất, nhanh chóng chuyển số.
Theo xe gắn máy đi như bão táp trong núi rừng, con đường gập ghềnh khiến Clarice ngồi ở phía sau, ma sát lên xuống theo tiết tấu của hắn.
Không biết vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng Triệu Khách xoay cái mông của mình một cái.
Dù sao đường núi quanh co, chẳng may xóc quá lợi hại, không cẩn thận khiến cái xương đùi thứ năm của hắn bị gãy, vậy không dễ chịu.
"Cạch!"
Xe chạy như bay trên đường núi, nhưng Triệu Khách nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong lòng lập tức lạnh một nửa.
Khuôn mặt như là ác quỷ kia đúng là âm hồn bất tán, xuất hiện ở kính chiếu hậu.
Tốc độ của đối phương ở trong núi rừng lại nhanh hơn bọn họ một mảng lớn.
"Cẩn thận!"
Lúc này, Clarice đột nhiên một tay ôm lấy eo Triệu Khách, nhảy dựng lên từ trên xe gắn máy.
Trong không khí có một cơn gió lạnh thổi qua, như một đôi tay lớn vô hình vô ảnh, một tay xoắn chiếc xe gắn máy kia thành một đoàn sắt vụn.
Triệu Khách thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu lên, không biết tên thanh niên cầm đầu trước đó đã đuổi theo từ lúc nào.
Không chỉ hắn ta, còn có mấy người lần lượt đi ra từ trong rừng cây lực.
Mỗi khi có một người đi tới, trong lòng Triệu Khách như bị dội một chậu nước lạnh, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, cũng cảm thấy hoang mang.
Những người này không phải đến vì quân đoàn bạo động, mà đến vì nàng... Không, nói nghiêm khắc là đến vì hắn, Clarice là giả thể của hắn.
Đối phương ra tay với giả thể hắn, Triệu Khách không cảm thấy bọn họ đang tốt bụng giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
"Hầy, đúng là đôi uyên ương số khổ!"
Lão Lục khiêng đao, con mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách và Clarice không khỏi mở miệng trêu ghẹo.