Lão ngũ heo mập cũng chui ra từ trong bụi cỏ, trên tay ôm một con heo nướng ăn say sưa ngon lành.
Hắn ta vừa ăn vừa dùng cái tay to đầy mỡ của mình vuốt vai lão Thất, cười xấu xa nói: "Lão Trư cũng không thích làm việc dùng gậy đánh uyên ương, lão Thất, ở trong Liệp Cẩu đoàn chúng ta, ngươi tuyệt đối có kinh nghiệm với chuyện này, hay là ngươi tới đi, chỉ cần giả thể kia còn sống là được."
"Liệp Cẩu đoàn!"
Sau khi Triệu Khách nghe được lời nói của tên mập mạp này, cho dù lòng dạ sâu hơn, ánh mắt cũng không nhịn được sinh ra biến hóa.
Lần trước là Dương lão hắc đuổi giết hắn lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Lần này tuyệt vời hơn, điều động nguyên một đoàn đội, thật sự bỏ hết cả tiền vốn muốn đảm bảo không chút sơ sót.
Sáu người trước mặt cộng thêm Dương lão hắc đã bị hắn giết chết, vừa hay giống với con số trong tư liệu mà hắn lấy được từ Hồng Yên quán.
Đội ngũ này không ngừng đuổi giết hắn như thế, Triệu Khách tuyệt đối không bỏ qua khoản nợ này như vậy.
Quay đầu nhìn thoáng qua, Triệu Khách khẽ nói với Clarice: "Đã đến lúc này rồi, ngươi cũng nên lấy át chủ bài của ngươi ra đi!"
"Át chủ bài??"
Clarice ngạc nhiên nhìn Triệu Khách, kỳ quái nói: "Sao ngươi lại chắc chắn ta có át chủ bài như vậy?"
Triệu Khách quay đầu nhìn Clarice một chút, tức giận nói: "Bỏ qua đường lớn bên cạnh rừng cây ngươi không đi, để ta chui vào núi rừng bên trái, đừng nói với ta ngươi đi đạp thanh."
Triệu Khách không hiểu rõ người khác, chẳng lẽ ngay cả mình cũng không hiểu rõ??
Từ lúc bắt đầu, Triệu Khách đã phát hiện vẻ mặt của Clarice quá thả lỏng.
Đối mặt với một đoàn đội như lang như hổ, từ đầu đến cuối Triệu Khách cũng không thấy vẻ lo lắng trên mặt Clarice, phần lớn là vẻ bất cần đời.
Dường như nàng càng chờ mong những người này giết vào hơn cả hắn.
Tình hình đã đến mức này, Triệu Khách chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Clarice.
"Ồ, không có át chủ bài, nhưng..."
Clarice nhìn dáng vẻ căng thẳng của Triệu Khách, che miệng nhẹ cười rộ lên, trong cặp mắt kia lóe ra ánh sáng xảo trá, vẻ mặt nhẹ nhõm lập tức khiến vẻ mặt đám người Liệp Cẩu đoàn trở nên nghiêm nghị.
"Tốc chiến tốc thắng!" Thanh niên dẫn đầu Liệp Cẩu đoàn vừa nói xong, bóng dáng như hồng nhạn dẫn đầu vọt xuống.
Mặc kệ đối phương cất giấu thứ gì, hôm nay bọn họ nhất định phải đưa người đi.
Đối phương đúng là thủ lĩnh của Liệp Cẩu đoàn, ra tay quả quyết, nhanh chóng quyết đoán, vừa ra tay đã khiến Triệu Khách cảm giác được áp lực như núi đánh tới từ phía đối diện.
Lúc này, Clarice không khỏi thu lại nụ cười trên mặt, hiển nhiên đối mặt vị cao thủ này, nàng cũng không dám khinh thường.
"Tự nhiên chi nộ!"
Một tay kéo Triệu Khách qua, một tay khác kích phát Tự nhiên chi nộ, chỉ thấy cây cỏ sinh trưởng tốt xung quanh đã bện thành một bàn tay lớn muốn ngăn cản chiêu thức của đối phương.
Nhưng hai tay thanh niên đập lên, hai tay uốn éo, một luồng âm nhu ám kim bộc phát, chỉ nghe tiếng nổ vang chấn động "xèo xèo", bàn tay lớn như bẻ gãy nghiền nát, từng tấc bị xoay thành mảnh gỗ vụn.
"Đi!"
Lúc này Clarice đã biến thân Hồ tiên, trên người mọc ra một tầng lông mềm, chỉ thấy đuôi cáo cuốn một cái, cuốn lấy Triệu Khách.
Kích hoạt Giảo hồ mị ảnh, một giây sau đã lùi lại hơn trăm mét.
"Thời gian ngưng kết!"
Thấy đám người Triệu Khách muốn chạy, hai tay lão Tam cong lên, ngón tay chỉ về phía Clarice.
Trong chốc lát sắc mặt Khách cứng đờ, một luồng lực lượng đặc biệt quen thuộc vọt tới như một tấm lưới lớn vô hình, muốn bao phủ hai người ở bên trong.
Là nữ nhân duy nhất trong Liệp Cẩu đoàn, đối phương được xếp vào vị trí thứ ba cũng không phải dựa vào mấy phần sắc đẹp là có thể làm được.
Giống với suy đoán trước đó của Triệu Khách, đối phương là người đưa thư hệ thời gian, hoặc phải nói là người đưa thư song hệ thời gian và cảm giác.
Lúc đối mặt với tốc độ thời gian xung quanh bắt đầu ngưng kết, lão Lục ra tay.
Tình cảnh giống hệt lúc Triệu Khách vừa tiến vào không gian khủng bố, lần thứ nhất vô tình gặp được thành viên Liệp Cẩu đoàn, tận mắt thấy bọn họ miểu sát một tên chiến sĩ tinh anh đang tái hiện trước mặt.
Bàn tay thô dày mạnh mẽ nắm thật chặt trên chuôi đao, theo trường đao ra khỏi vỏ, dưới lực lượng thời gian gia tốc, lão Lục có tự tin một đao kia có thể trảm tất cả.
"Đáng chết!"
Mặc dù trong thời gian ngưng kết, Triệu Khách không cách nào hành động nhưng suy nghĩ của hắn không bị ảnh hưởng, có thể suy nghĩ, cũng có thể cảm nhận được sát khí bức người đánh tới, cảm giác tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông như đã muốn xuyên qua cổ họng của hắn.
Được chứng kiến sự hung hãn của một đao này, nhưng lúc này tự trải nghiệm, Triệu Khách mới hiểu thực lực của đối phương mạnh mẽ như vậy.
"Nhanh! Nhanh lên nữa!"
Phân thân Triệu Khách thúc giục trong lòng, hắn có thể cảm nhận được bản tôn đang nhanh chóng trở về.
Nhưng bây giờ khoảng cách giữa cả hai rất xa nhau, e rằng đã không còn kịp nữa.
Nhưng lúc lão Lục rút lưỡi đao ra một nửa, thân thể đột nhiên cứng ngắc ở nơi đó, bàn tay siết chặt trường đao đã ra khỏi vỏ một nửa, lại chậm chạp không dám rút ra.
"Lão Lục ra tay?"
Thấy lão Lục đột nhiên do dự bất động, lão Thất đứng bên cạnh không khỏi thúc giục.
"Không!"