Triệu Khách có thể cảm giác được những sát ý trốn ở xung quanh dần rời khỏi trên người hắn.
Sau khi ăn uống no đủ, Triệu Khách được binh lính đón lên xe quay về trụ sở ở phía sau.
Nhưng lúc xe đến khu vực trước cửa cũng không cho Triệu Khách đi vào, mà đưa Triệu Khách lên một chiếc xe tải khác.
Triệu Khách chú ý tới, trên xe tải ngoại trừ hắn và hai tên lính, còn có rất nhiều người bình thường.
Những người này đều là người bình thường lần lượt được tìm kiếm cứu về trong khoảng thời gian gần đây.
Hiển nhiên, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người chịu không ít khổ sở, từng người đầy bụi đất, càng nhiều hơn là cảm thấy may mắn vì mình sống sót trong nguy hiểm, vẫn còn tồn tại.
"Nơi này là chiến khu, các ngươi không thể ở lại nơi này, theo đội xe đi đến trại dân tị nạn ở phía sau đi, bên kia sẽ có người thu nhận và giúp đỡ các ngươi."
"Trại dân tị nạn?? Ta không phải nạn dân, ta có tiền, ta muốn về nhà!"
Sau khi nghe được lời nói của binh lính, một người trung niên lập tức trở nên kích động, lấy ra một xấp tiền mặt thật dày và hộ chiếu của mình từ trong túi, lắc lư ở trước mặt binh lính nói: "Thấy không, đây là hộ chiếu của ta, công dân nước Mỹ! Còn có tiền."
Nhưng binh lính cũng không có hứng thú với tiền mặt và hộ chiếu trước mặt, nói thẳng: "Ngươi có vấn đề gì, có thể tiến hành khiếu nại ở chỗ quan viên tiếp đón trong trại dân tị nạn, bọn họ sẽ giúp đỡ ngươi."
"Thật??"
Nam nhân nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Thật, chỉ cần ngươi đến khiếu nại, hắn sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề."
Binh lính trả lời chắc chắn, khiến cảm xúc của người trung niên trở nên bình tĩnh, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục nói: "Đáng chết, ta không muốn ở lại chỗ quỷ quái này một khắc nào, ta phải về nước Mỹ."
"Thôi đi, nước Mỹ thì ghê gớm lắm à."
Một thanh niên ngồi bên cạnh rất khó chịu với cụm từ nơi quỷ quái của người trung niên, sau khi bực bội độp lại một câu, lấy ra một thanh chocolate từ trong túi, đưa lên miệng gặm một miếng thật to.
"Ha ha, nước Mỹ rất ghê gớm, ngươi có thể làm gì, hiện tại quốc gia của ta một mảnh thái bình, chẳng mấy chốc quốc gia của các ngươi sẽ biến thành một đống đổ nát."
Thấy tên người Mỹ kia cũng không cam chịu yếu thế đáp lời, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm thanh chocolate trên tay thanh niên, nuốt một ngụm nước miếng.
"Sớm cút đi, nơi này cũng không chào đón ngươi."
Thanh niên tức giận nói xong, vốn định ăn một miếng nữa, nhưng nhìn thanh chocolate trên tay suy nghĩ, cuối cùng vẫn cẩn thận bọc lại, nhét vào trong túi áo.
Triệu Khách cũng không để ý tới trận cãi nhau của hai người, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ, e rằng tên nước Mỹ này không thể rời đi được.
Tuy tên lính kia nói rất chắc chắn, nhưng tên nước Mỹ kia cũng không biết đây là kiểu giọng điệu đùn đẩy, ở trong hiện thực Triệu Khách đã quen thuộc với cung cách xử lý của các cơ quan trong trấn, nói chuyện thông thạo hơn hắn ta nhiều.
Chỉ một câu đã nói rõ cho ngươi biết ngươi nên làm như thế nào, đến đâu để lấy con dấu.
Nhưng ẩn ý bên trong là, lão tử không quản được chuyện của ngươi, ngươi đi tìm người khác, người khác có quản được hay không là vận khí của ngươi, dù thế nào ngươi cũng đừng làm phiền ta.
E rằng chuyện này không đơn giản như hắn ta đã nghĩ.
Theo chiếc xe khởi động, chạy băng băng trên mặt đường bằng phẳng, một cơn gió màu xanh lá thổi tới, có lẽ là mệt, có lẽ là đói, càng nhiều hơn là sự thả lỏng khi sống sót sau tai nạn, khiến người trên xe dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên mở mắt, chỉ thấy bên cạnh có một bàn tay nhỏ len lén thò ra từ dưới quần áo, lần mò sờ soạng túi của người thanh niên bên cạnh.
Sau bàn tay nhỏ bẩn thỉu là một đôi mắt màu xanh, dáng vẻ khoảng bảy tám tuổi bị một nữ nhân ôm vào trong ngực.
Bàn tay kia len lén thò vào túi thanh niên, lấy thanh chocolate ăn còn thừa một nửa từ trong túi.
Đáng tiếc, tay chân vụng về lập tức khiến thanh niên tỉnh táo lại, trừng mắt, nhanh chóng tóm lấy bàn tay của nữ hài.
"Ngươi trộm đồ!"
Giọng nói lạnh lùng của thanh niên khiến tiểu nữ hài lập tức sợ hãi ngẩn người, nước mắt chảy xuống khuôn mặt dính tro bụi, biến khuôn mặt vốn đã bẩn thỉu thành mèo hoa.
"Ngươi làm gì!"
Lúc này mẫu thân nữ hài cũng tỉnh táo lại, vung tay hất tay thanh niên ra, ôm chặt tiểu nữ hài vào trong ngực.
"Nàng trộm đồ của ta."
Thanh niên tiến lên, giật lại thanh chocolate trên tay tiểu nữ hài.
Trong chốc lát tiếng khóc của hài tử khiến đám người tỉnh táo lại, thấy thế đều nhao nhao nhíu mày.
"Nàng chỉ là một hài tử, nàng đói bụng, hơn nữa cũng chỉ là một thanh chocolate, ngươi đừng hung dữ với nàng như thế!"
Mẫu thân của nữ hài vẫn ôm nữ hài vào trong ngực, như lão hổ bảo vệ con đẩy thanh niên ra.
"Hừ, một tiểu nữ hài, chẳng lẽ ngươi không có chút nhân từ nào sao."
Tên nước Mỹ thấy thế, hình như rất vui vẻ làm khó thanh niên đã khiến hắn ta khó chịu, ngồi bên cạnh bỏ đá xuống giếng, mở miệng dẫn dắt tình hình.
"Đúng vậy, ngươi xem nàng nhỏ như vậy, vì sao ngươi không chia cho nàng một chút, chờ đến trại dân tị nạn, người ta cũng không thèm thanh chocolate này của ngươi."
Người nói chuyện là một lão phụ đầu đội khăn lụa, đi lên trước an ủi nữ hài tử, đồng thời căm tức nhìn thanh niên.