Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1374 - Chương 1374 - Trại Dân Tị Nạn

Chương 1374 - Trại dân tị nạn
Chương 1374 - Trại dân tị nạn

"Phi, ngươi thật sự không phải nam nhân!"

Một tên người da đen khác nhìn thanh niên với ánh mắt khinh bỉ.

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, sắc mặt thanh niên lạnh lùng, sau khi thở sâu lại cất kỹ thanh chocolate trên tay vào túi của mình.

Ánh mắt nhìn thoáng qua cả đám người trên xe, ngoài cười nhưng trong không cười mỉa mai.

"Có lẽ ta không phải nam nhân, nhưng những người không biết phân biệt đúng sai đều không phải con người, thu lại lời lẽ nhân nghĩa đạo đức trong mồm các ngươi đi, ta chỉ nghe được các ngươi luôn mồm nói... Ăn người!"

"Tên điên này!"

Có lẽ lời nói của thanh niên quá sắc bén, người da đen khinh bỉ hắn ta trước đó tức giận đùng đùng đứng lên.

Bởi vì đột nhiên xảy ra chiến loạn, chứ không phải nạn đói lâu dài, dáng người to lớn mạnh mẽ của người da đen khiến thanh niên hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự gì.

Trực tiếp bị người da đen đẩy ngã, hình như hắn ta còn chưa hết giận, vung mạnh nắm đấm của mình, nện vào mặt thanh niên.

Chỉ có điều nắm đấm còn chưa chạm đến thanh niên, Triệu Khách ngồi ở bên cạnh đột nhiên duỗi chân, quỷ thần xui khiến đá lên trước một cái.

Trong chốc lát người da đen cảm thấy đầu gối mềm nhũn, nắm đấm không nện vào thanh niên, ngược lại đâm vào cạnh góc của xe tải, trong chốc lát khiến người da đen đau đến nhe răng nhếch miệng.

Thật ra Triệu Khách không thích xen vào chuyện của người khác, đúng cũng tốt, sai cũng được, Triệu Khách càng thích làm một người đứng xem.

Nhưng hắn rất thích người thanh niên này, đưa tay kéo thanh niên lên.

Thanh niên cũng không có ý nói cảm ơn, phủi bụi đất trên mông một cái, lại tìm một góc ngồi xuống.

Thanh niên lại càng cất giấu chặt chẽ thanh chocolate ở trong túi của mình.

"Ngươi là một tên rác rưởi!"

Người da đen nhìn thoáng qua Triệu Khách, hình như trong chốc lát không đoán ra gốc rễ của Triệu Khách, không dám tùy tiện xông lên, sau khi quay lại chỗ ngồi tiếp tục khiêu khích thanh niên.

"Ta có tên, Luke!"

Thanh niên nói xong lại che lỗ tai của mình, nói: "Phiền ngươi đừng nói tên của ngươi, ta ngại bẩn!"

Lúc nói câu này, Luke cũng mặc kệ dáng vẻ tức hổn hển của người da đen, xoay người đưa lưng về phía người da đen.

Những người còn lại trên xe thấy thế như tìm được đề tài, nhao nhao mở miệng trách móc Luke.

Nhưng Luke cũng không trả lời bọn họ, dường như nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cho đến khi xe tiến vào cái gọi là trại dân tị nạn, bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào không khỏi khiến mọi người tò mò thò đầu ra từ trên xe tải, quan sát xung quanh.

"Móa nó, lão tử cũng không muốn lăn lộn cùng một chỗ với những người này!" Lão nước Mỹ không khỏi ngừng thở, sợ hít vào một hơi sẽ khiến hắn ta buồn nôn.

Sau khi thấy cái gọi là trại dân tị nạn, cả đám không khỏi trợn tròn mắt.

Vốn tưởng cái gọi là trại dân tị nạn chỉ là một cách gọi mà thôi, dù gì cũng có một ngụm nước nóng.

Dù sao Châu Úc là một quốc gia phát triển rất coi trọng nhân quyền, lúc trước Châu Úc cũng thu nhận nạn dân quốc ngoại, thế nhưng người người đều được phát lều trại, còn cho một số tiền tài trợ.

Nhưng hình ảnh trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, rất nhiều người bị nhốt trên khoảng đất trống quây lại bằng lưới sắt.

Người chen người, từng người mặt ủ mày chau ngồi dưới đất, hưởng thụ ánh nắng chói chang.

Trong không khí tràn ngập mùi thối nồng nặc gay mũi, mùi vị đó... Thật sự khiến người ta nghi ngờ bọn họ có phải đi vào đống rác hay không.

Điều khiến người ta cảm thấy khiếp sợ hơn là, những người bị quây lại có cả nam lẫn nữ, việc đại tiểu tiện đều được tiến hành trong ánh mắt nhìn chằm chằm của đám người.

Nhân quyền cứt chó, thật sự chỉ thiếu đeo một sợi xiềng xích lên cổ mỗi người, nuôi nhốt ở nơi đó như một con chó.

Lúc này bọn họ mới hiểu vì sao nơi này được gọi là trại dân tị nạn, hoàn cảnh còn không bằng ngục giam.

"Xuống xe! Xuống xe!"

Lúc này, xe tải dừng lại, một đám binh lính cầm côn điện trong tay, thô bạo gõ vào vách xe.

"Tất cả mọi người xuống xe."

Triệu Khách dẫn đầu đi xuống, mấy người phía sau gần như bị cưỡng ép kéo xuống từ trên xe.

"Con mẹ nó nói ngươi đấy, nhanh lên!"

Luke xuống xe sau cùng bị một tên binh lính không nhịn được, nắm lấy cánh tay giật xuống từ trên xe, khiến hắn ta ngã mạnh xuống đất.

Điều này khiến một đoàn người lão nước Mỹ không nhịn được đắc ý cười thầm trong lòng, hình như sự nhếch nhác của Luke khiến bọn họ thấy rất hả giận.

"Cởi quần áo, kiểm tra!"

Lúc này binh lính đột nhiên chỉ vào mọi người hô lên.

Trong chốc lát, lão nước Mỹ ngạc nhiên, tiến lên đưa hộ chiếu của mình ra nói: "Này, ta là công dân nước Mỹ, ta muốn gặp quan viên tiếp đón của các ngươi, ta cũng không phải nạn dân, đưa ta rời khỏi nơi này."

Nhưng lão nước Mỹ nói xong, lại thấy một tên binh lính tiến lên, nắm lấy hộ chiếu trên tay hắn ta, tiện tay ném hộ chiếu vào đầm lầy bên cạnh.

"Hộ chiếu của ta, các ngươi phải chịu trách nhiệm, ta muốn... A!"

Lần này lão nước Mỹ còn chưa nói hết câu, một cây gậy điện đã đập vào mặt của hắn ta, trong nháy mắt khiển hắn ta hét thảm một tiếng, che mũi của mình ngã mạnh xuống đất.

"Lập tức cởi quần áo xuống, nếu không ta sẽ đích thân giúp ngươi, dùng cây gậy điện này đánh đến khi các ngươi tự cởi."

Bình Luận (0)
Comment