Triệu Khách bình tĩnh đứng lên, theo ánh sáng mạnh chiếu tới bên này, sau khi ánh đèn đảo qua vị trí của Triệu Khách, bóng dáng Triệu Khách đã lặng lẽ biến mất trong màn đêm.
"Ồ!"
Nhìn Triệu Khách biến mất, trong bóng tối truyền đến một tiếng kêu ngạc nhiên khó tin, người da đen kia nhìn chằm chằm vào chỗ Triệu Khách biến mất, đứng bật dậy từ trên mặt đất.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói chuyện.
Lúc này, Luke ở bên cạnh hơi xoay người, quay người về phía người da đen, đôi mắt khép hờ nói: "Ta khuyên ngươi đừng kêu ra tiếng, ngươi không thể trêu vào loại người này, sơ ý một chút có thể sẽ lấy mạng của ngươi."
"Ngươi đang nói mê sảng gì đó, chẳng may bị phát hiện, sẽ liên lụy đến chúng ta."
Người da đen trợn mắt, không ngờ Luke cũng đang vờ ngủ, nhưng hiển nhiên người da đen hơi không tin lời nói của Luke.
Lúc này Luke mở mắt ra, lấy ra một viên chocolate từ trong túi ném cho người da đen.
"Đây là cái gì??"
Nơi này tối như bưng, người da đen chỉ vô thức cảm giác được có cái gì đó ném qua, đưa tay nhận lấy.
Nhìn cục tròn màu đen trên tay, trong lòng người da đen thấy kỳ quái.
"Ăn đi, đừng nghĩ đến tên kia nữa, mãnh thú chỉ đi một mình, ngươi chọc giận hắn, sẽ khiến hắn quay lại cắn rơi đầu ngươi."
"Cạch!"
Người da đen không nghĩ nhiều, sau khi đặt viên tròn màu đen trên tay ở dưới chóp mũi hít hà liền nhét vào trong miệng.
Khỏi phải nói, hương vị thật mẹ nó tốt.
Ánh mắt hắn ta sáng lên, không khỏi hưng phấn nói: "Còn nữa không? Cho thêm một viên đi!"
Đáng tiếc lúc này Luke lại không để ý hắn ta.
Thấy thế, người da đen vốn định nói gì đó, nhưng khi hắn ta lơ đãng ngẩng đầu lại thấy lạnh cả người, cảm giác lạnh lẽo xông lên theo cột sống của người da đen.
Chỉ thấy trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn trộm hắn ta.
Ánh mắt lạnh lùng bắn ra tia sáng lạnh trong đêm tối, sát khí lạnh đến tận xương tủy khiến hắn ta cảm thấy như có một đôi tay bóp chặt cổ họng của hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy khó mà hô hấp.
Nhưng ngay lúc hắn ta chớp mắt, bóng đen kia đã biến mất.
Một cơn gió lạnh thổi đến, người da đen không nhịn được rùng mình một cái, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Luke.
Hắn ta càng nghĩ càng sợ, nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại co ro thân thể nằm trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
"Nào! Hút điếu thuốc!"
Trên ban công, thủ vệ dùng hai tay xoa da mặt tê dại của mình.
Gió mát từng cơn, tuy ca đêm thoải mái hơn ca sáng nhưng đến sáng trời quá nóng, muốn ngủ cũng ngủ không ngon, lại không có điều hoà không khí.
Lúc này gió lạnh ban đêm thổi tới, cũng cảm giác cả người mệt rã rời, thuận tay nhận điếu thuốc do chiến hữu của mình đưa tới.
Hắn ta hút một hơi thật mạnh để nâng cao tinh thần, kết quả hút quá mạnh suýt thì sặc đến cổ họng.
"Hút chậm một chút, có lẽ đến cuối tuần thứ đồ chơi này cũng bị hạn chế."
Nghe được lời nói của chiến hữu, hắn ta ngạc nhiên, chợt mắng: "Móa nó, lão tử không muốn làm nữa, không được uống rượu, thuốc cũng bị hạn chế số lượng, đồ chó chết."
Chiến hữu ngồi bên cạnh lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm những nạn dân đông đúc trong lồng sắt phía dưới.
"Nhịn thêm đi, gần đây ta cũng không được ăn một miếng thịt nào, đáng chết, ta muốn canh nấm hầm thịt."
Chiến hữu nói xong, vẻ mặt đầy nhớ nhung, sau đó tiếp tục nói: "Đợi viện quân đến, chúng ta sẽ thoải mái hơn."
Nhắc đến viện quân, vẻ mặt binh lính khác nhau, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đội viện quân này là ai, quốc gia nào.
Chỉ là có rất nhiều tin đồn, nói là chiến sĩ của một thế giới vị diện khác.
Đối phương hứa hẹn rất mê người, không chỉ xuất binh miễn phí, hơn nữa còn cung cấp sự trợ giúp khoa học kỹ thuật cường đại cho Châu Úc, còn có nguồn năng lượng phát triển nghiên cứu kỹ thuật tiên tiến.
Đừng nói là quân đội, ngay cả nhân vật quan trọng của Châu Úc cũng bị thuyết phục.
Nghe nói sau khi đưa hàng mẫu tới, khiến mấy phòng nghiên cứu Châu Úc tranh nhau vỡ đầu, những thứ này quá mê người.
Một khi đạt được những khoa học kỹ thuật này, quốc lực của Châu Úc sẽ đột nhiên tăng mạnh, đặc biệt là trên vấn đề nguồn năng lượng, liên quan đến lợi ích lớn kinh người.
"Cho nên, phải dùng mạng những người này để đổi?" Binh lính rít mạnh điếu thuốc lá trên tay, ánh mắt trầm tĩnh như đang nói ra sự bối rối trong lòng hắn ta.
Nhưng một tên binh lính khác lại xem thường.
"A, mạng người tính là gì, không phải những lính đánh thuê chúng ta cũng cầm tiền bán mạng cho người ta sao, quân chính quy người ta ăn đồ hộp thịt bò ở tiền tuyến. Lại không cho phép bọn họ biết những việc bẩn thỉu ở hậu phương, ngươi cảm thấy những người này còn có thể sống?"
"Nhưng... Có tất cả mấy vạn người đấy!"
Nhận ra đồng bạn không nỡ, đối phương vỗ mạnh vào vai của hắn ta nói: "Mạng người cũng là công cụ để đánh cược lợi ích, không chết mấy vạn người, sao động viên được? Sao tuyên truyền được? Sao thể hiện rõ hung chương ở ngực mình?"
Nói xong, đối phương nhìn thoáng qua thập tự giá ở ngực đồng bạn, tràn đầy cảm xúc nói: "Người cũng không phải vĩ đại vì vĩ đại, mà vì Judas bán rẻ hắn, hắn mới có thể vĩ đại, cho nên Judas mới là tín đồ thành tín nhất của Người."