Trong lúc hai người nói chuyện, lại cảm thấy sau lưng như có cái gì đó thổi qua, cuốn lên một cơn gió.
Quay đầu nhìn, căn phòng trống rỗng lại không có một bóng người.
"Không nói nữa, ta thật sự không chịu nổi, tìm một chỗ ngủ một giấc, ngươi để ý giúp ta."
Binh lính gà gật ôm súng của mình đi vào căn phòng sau lưng, chuẩn bị vụng trộm ngủ một giấc.
Cũng không biết giấc ngủ này kéo dài bao lâu, trong lúc ngủ mơ lại bị một mùi thơm đánh thức.
Đi ra từ trong phòng, nhìn lên ban công lại phát hiện đồng bạn không còn ở đây?
"A? Tên này đi đâu rồi?"
Thấy đồng bạn không ở đây, binh lính xoa mắt của mình, lần theo mùi thơm đi vào nhà bếp.
Tuy nhà bếp đã bỏ phế, nhưng vì chiến tranh mới xảy ra không bao lâu, trong nhà bếp ngoại trừ bao phủ một lớp tro bụi, vẫn có thể nhìn ra chủ nhân của tầng này rất thích nấu ăn, bố trí nhà bếp rất rộng thoáng dễ chịu.
Lúc này chỉ thấy trong nồi đang hầm một nồi canh thịt, nước canh trong veo có thể thấy đáy nồi, miếng thịt nấu chín còn phối hợp cây nấm và cà rốt.
Mùi thơm quen thuộc khiến con mắt binh lính lập tức sáng ngời.
"Thượng Đế, lại là canh nấm hầm thịt mà ta thích ăn nhất, đáng chết, tên này lại có tài nấu ăn như thế."
Binh lính nói xong đi qua nhấc nồi xuống, đặt ở trên bàn cơm, bắt đầu nhét từng miếng vào trong miệng.
Cảm giác chính tông, tuyệt đối là canh nấm hầm thịt đỉnh cấp Châu Úc, cắn một miếng, trong cảm giác mềm mại còn có cảm giác dai rất đặc biệt, khiến người ta cảm thấy càng ăn càng thơm.
Phối hợp với nấm hương tươi mới, thật sự là món ngon trên nhân gian.
Thịt trong nồi mỡ nạc đan xen, rất vừa vặn.
Ăn đến cuối cùng, ngay cả canh trong nồi cũng một hơi uống hết, tiện tay ném nồi vào trong nhà bếp.
Binh lính hài lòng nằm trên ghế sofa, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua, đột nhiên thấy một thứ màu bạc lấp lóe trên sàn nhà bếp.
"Đó là cái gì??"
Đi lên nhìn kỳ, lại là thập tự giá của đồng bạn.
"Kỳ quái, chẳng lẽ tối hôm qua ta kích thích hắn rồi hả? Hừ, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, thật là."
Hắn ta nhặt thập tự giá lên, ngay lúc binh lính chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng bước nhìn vết máu trên mặt đất, phương hướng của vết máu lại là tủ lạnh.
Binh lính thấy thế không khỏi trở nên cẩn thận, nắm chặt súng trường trên tay, nhẹ nhàng mở tủ lạnh ra.
Chỉ thấy trong nháy mắt tủ lạnh mở ra, sắc mặt tên lính này đột nhiên thay đổi, chỉ thấy trong tủ lạnh đang đặt đầu của đồng bạn.
Trời tờ mờ sáng, người trong lồng sắt còn yên lặng trong giấc mộng, cầu nguyện sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, bọn họ có thể được sắp xếp đến nơi tốt hơn.
Tích!
Tích!
Đột nhiên, tiếng cảnh báo vang lên phá vỡ mộng đẹp của bọn họ, mọi người tỉnh lại nhưng trên mặt mỗi người lại sinh ra biểu cảm khác biệt, chết lặng, hoảng sợ, tò mò, lo lắng.
Trong lồng sắt, tên người da đen kia càng giống chim sợ cành cong bò dậy từ dưới đất.
Trong mắt hiện đầy tơ máu, hiển nhiên hắn ta cũng không ngủ ngon, nằm trên mặt đất, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, người da đen đã cảm thấy sau lưng lạnh buốt thấu xương đứng ngồi không yên.
Cho đến nửa đêm, cuối cùng mới ngủ say trong cơn buồn ngủ và mỏi mệt.
Lúc này bị tiếng cảnh báo đột ngột đánh thức, trên mặt chảy ra mồ hôi lạnh.
Nhưng trong tiếng cảnh báo này, binh lính xung quanh không lo lắng cho những nạn dân này, mà nhanh chóng lùi lại phía sau tập hợp, hình như trong tòa nhà phía sau đã xảy ra chuyện gì đó.
"Có kẻ địch??"
Một tên nạn dân lo lắng, nhưng một người khác lại lắc đầu nói: "Không biết, chắc không phải."
Người da đen nhìn một chút, sau khi xác định không có việc của hắn ta, lúc này mới thở phào, ngồi bệt xuống đất.
Nghĩ đến đêm qua cặp mắt kia đứng bên ngoài lồng sắt nhìn chằm chằm vào mình, càng nghĩ càng thấy sợ.
"Đúng! Tên khốn Luke kia nói không sai, loại người này cách càng xa càng tốt!"
Người da đen khẽ lẩm bẩm, vô thức nhìn về chỗ ngồi của Triệu Khách trước đó.
Chỉ vừa nhìn qua đã thấy một khuôn mặt quen thuộc, đang như cười mà không phải cười nhìn hắn ta.
Trong nháy mắt hai người nhìn vào mắt nhau, bắp thịt trên cơ thể người da đen căng cứng như bàn thạch.
"Là hắn!"
"Hắn trở về từ lúc nào?"
"Hắn về giết ta sao?"
Có thể thấy lông tơ trên cơ thể người da đen dựng đứng, trái tim thịch thịch thịch đã sắp nhảy tới cổ họng.
"Này!"
Lúc này, người da đen đột nhiên nghe được một tiếng gọi, nhìn sang theo tiếng gọi lại thấy Luke ném thứ gì đó cho hắn ta...
Hắn ta vô thức đưa tay ra nhận, nhìn lên lại là một viên chocolate.
Nhìn viên chocolate còn đen hơn cả màu da trên tay của mình, người da đen lập tức ngẩn người.
Hắn ta đần độn ngẩng đầu, chỉ thấy Luke cười với hắn ta: "Ăn đi, cảnh báo này không liên quan đến chúng ta, ăn xong lại ngủ một giấc thật ngon."
Nhìn viên chocolate trên tay một chút, thần kinh căng thẳng của người da đen cũng dần thả lỏng hơn nhiều.
Không biết vì sao, hắn ta đã thay đổi ấn tượng với Luke.
Hắn ta cho viên chocolate vào trong miệng, "cạch" hương vị rất khác biệt, không no bánh mì nhưng chút ngọt sau cảm giác đắng chát luôn khiến người ta đạt được sự thỏa mãn.
Người da đen nhấm nháp hương vị trong miệng, ánh mắt thân thiện nhìn về phía Luke: "Ta tên Bart."