Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1383 - Chương 1383 - Ta Là Anh Hùng

Chương 1383 - Ta là anh hùng
Chương 1383 - Ta là anh hùng

Dù sao, có thể còn sống sót từ trong chiến loạn, đã là may mắn cực lớn, lúc này mọi người càng trân quý sinh mệnh của mình hơn bất cứ lúc nào.

Ánh mắt tiểu nữ hài nhìn Luke, sau khi bối rối một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có can đảm, quay người muốn đi.

"Đợi chút!"

Lúc này, Luke đột nhiên gọi tiểu nữ hài, lấy ra một viên chocolate đặt vào tay nữ hài.

"Cho ngươi!"

Luke đưa viên chocolate trên tay cho tiểu nữ hài.

Dường như tiểu nữ hài cũng không ngờ Luke lại cho mình một viên chocolate đơn giản như vậy.

Chỉ thấy Luke đột nhiên duỗi tay nắm lấy bả vai nữ hài, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa.

"Ta có thể cho ngươi đồ, nhưng sau này đừng trộm nữa, càng ở trong khốn cảnh càng phải giữ vững điểm mấu chốt của mình."

Dường như tiểu nữ hài cũng không hiểu lời nói của Luke là có ý gì, chỉ là ánh mắt trống rỗng gật đầu, chạy đi.

"Ngươi cho nàng, nàng chưa chắc đã cảm ơn ngươi." Bart cau mày nói.

Phải biết rằng, lúc trước Bart rất ủng hộ tiểu nữ hài này, nhưng bây giờ trong lời nói đã thể hiện ra sự bất mãn của Bart với nàng.

Không chỉ vì tiểu nữ hài, cũng là vì mẫu thân của nữ hài, chỉ vì chút thịt ở trên tay hắn ta lại bằng lòng ngủ với hắn ta.

Đây chỉ là một chút thịt mà thôi, nếu hoàn cảnh tồi tệ thêm chút nữa, vị mẫu thân này sẽ làm ra hành động thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Cũng như Luke đã nói, con người càng ở trong khốn cảnh, càng phải giữ vững điểm mấu chốt của mình, nếu không ngươi chỉ biến thành một con dã thú.

Luke lại thấy không quan trọng nhún vai: "Vốn cũng không cần nàng nói cảm ơn."

Lúc hai người nói chuyện, đột nhiên thấy Triệu Khách bên cạnh mở ra con mắt khép hờ, ánh mắt nhìn về phương xa.

"Đến rồi!"

Thấy Triệu Khách đứng lên, hai con ngươi như chim ưng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bầu trời.

Luke không khỏi ngạc nhiên nhìn sang Bart.

"Cái gì tới??"

Luke ở bên cạnh thử hỏi Triệu Khách.

Triệu Khách không trả lời hắn ta, lại hỏi một đằng nói một nẻo: "Không phải ngươi đang đợi một cơ hội sao? Đến rồi!"

Chỉ là hắn vừa nói xong, đã nghe trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng vù vù chói tai, tiếng động quen thuộc thật sự là một cơn ác mộng.

Dường như lại quay về hơn mười ngày, vào ngày chiến tranh bộc phát.

Một phát pháo đạn đánh thẳng vào tòa nhà trên đỉnh đầu bọn họ.

"Oanh!"

Theo tiếng súng ầm vang, toàn bộ bầu trời bị điện lưu màu xanh bao bọc, điện tương kinh khủng xen lẫn vô số thủy tinh và đá vụn vỡ vụn như là mưa to rơi xuống.

"Né tránh!"

Bart bổ nhào về phía trước, đè Luke xuống dưới người, trong chốc lát thủy tinh bén nhọn cắt vào trên người hắn ta.

Theo một tiếng hét thảm của Bart, toàn bộ sau lưng đau đớn như bị ngọn lửa thiêu đốt, không biết là nơi nào, cảm giác như nguyên một mảng cơ bắp bị bỏng nghiêm trọng.

Nhưng Bart không rảnh đi kiểm tra thương tổn của mình, mà ỷ vào thân thể cường tráng mạnh mẽ, kéo Luke trốn vào góc tường.

Bart cũng không hiểu quá nhiều, hắn ta chỉ biết lần trước chiến tranh bộc phát, hắn ta cũng vì trốn ở góc tường, mới may mắn sống tiếp được.

"Né tránh!"

Chỉ là lúc này Luke đột nhiên ôm eo Bart lăn ra khỏi chỗ, hai người lăn ra khỏi góc tường.

Một dòng điện lưu màu xanh nổ tung theo bức tường, cho đến khi nhấn chìm mặt đất.

Loại công kích điện lưu bao trùm này, dù thế nào cũng không thể dựa vào bức tường tránh né.

Luke quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng Triệu Khách, phát hiện Triệu Khách đã sớm biến mất, tuy đã sớm đoán trước nhưng thấy Triệu Khách biến mất, trong lòng Luke vẫn không nhịn được trở nên lạnh lẽo, con đường dựa vào Triệu Khách giữ mạng không thể thực hiện được.

"Còn đi được không!"

Nhìn thoáng qua vết thương sau lưng Bart, trong lòng Luke nhẹ nhàng thở ra, tuy diện tích vết thương rất lớn, trông như con rết dữ tợn leo trèo toàn bộ sau lưng Bart.

Nhưng cũng may là diện tích vết thương lớn, thương tổn không sâu, cộng thêm da thịt đều cháy một mảng lớn, sẽ không xuất hiện việc chảy máu quá nhiều.

Sau đó chỉ cần bảo đảm vết thương không bị viêm là được.

Nhưng lúc này, đám người Luke đã không có tâm trạng quan tâm nên xử lý vết thương như thế nào, chỉ cần không chết vậy là may mắn.

Lúc này toàn bộ trại dân tị nạn hoàn toàn là một trận hạo kiếp mang tính tai nạn.

Trên đỉnh đầu thỉnh thoảng thả bom xuống, đánh tất cả mọi người trở tay không kịp, hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị tư tưởng gì, điều đáng chết hơn là bọn họ bị nhốt trong lồng sắt, căn bản không ra được, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.

"Này!"

Lúc này, Luke thấy lão nước Mỹ vẫn ngây ngốc ngồi ở chỗ đó như kẻ ngu, Luke thay đổi sắc mặt, bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay của hắn ta, kéo hắn ta đứng dậy từ dưới đất.

Vừa lôi ra ngoài đã có mấy tảng đá lớn đập mạnh xuống, cuốn lên một đám tro bụi trên mặt đất.

"Ngươi điên rồi, cứu kẻ ngu này làm gì?"

Bart tiến lên, kéo Luke qua.

Đây chính là một kẻ ngu, mỗi ngày đói thì ăn chút vụn bánh mì, khát thì uống nước, nhưng thời gian còn lại đều ngồi ở chỗ đó vờ ngớ ngẩn.

Ngày nào Luke cũng ngồi bên cạnh trò chuyện với hắn ta.

Có một lần Bart rất tò mò bước tới nghe, lại đang nói về một số bộ phim điện ảnh siêu anh hùng nước Mỹ, lập tức thấy không thú vị lắc đầu rời đi.

Bình Luận (0)
Comment