Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1389 - Chương 1389 - Viện Quân Xuất Hiện (2)

Chương 1389 - Viện quân xuất hiện (2)
Chương 1389 - Viện quân xuất hiện (2)

Triệu Khách quay đầu nhìn, chỉ thấy ở ngực con bò cạp mập mạp có hai hình xăm chữ Hán.

Vốn Triệu Khách không thèm để ý, nhưng lúc nhìn thấy hai chữ Hán này, suýt nữa đã khiến bản thân sặc nước miếng, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.

Con bò cạp sợ Triệu Khách không biết, rất nghiêm túc dùng tiếng Trung sứt sẹo phiên dịch: "Cái chữ này đọc là 'Cao' chữ này đọc là 'Triều', vị đại sư hình xăm kia nói, có ý giống như cự long."

Đối mặt với vẻ đắc ý trên mặt con bò cạp, Triệu Khách hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói dối thay vị đại sự hình xăm không biết sống chết kia.

Chỉ thấy vẻ mặt Triệu Khách nghiêm nghị nói: "Đây đúng là văn tự rất thần kỳ, biểu tượng cho lực lượng, nhưng đừng để lộ loại văn tự này ra ngoài, dù sao thật sự quá hấp dẫn, cự long cũng phải khiêm tốn một chút mới tốt."

"Ha ha, tiểu tử, vẫn là ngươi biết hàng, chờ sau này ta dẫn ngươi đi xăm một cái."

Lúc đang nói chuyện, một cơn gió mát thổi qua bên tai Triệu Khách, trong tiếng gió có một tiếng ầm vang rất nhỏ.

"Bắt đầu rồi!"

Vẻ mặt Triệu Khách chấn động, nhanh chóng giơ súng bắn tỉa trên tay lên, dựa vào ống nhắm đánh lén để nhìn về phía trước.

Quả nhiên, sau khi vụ nổ kết thúc, trận tấn công trên mặt đất đã bắt đầu.

Triệu Khách dùng ống nhắm đảo qua.

Lúc này, trên tòa nhà cao tầng ở phương xa, một bóng dáng đột nhiên hấp dẫn tầm mắt của Triệu Khách.

Mái tóc dài màu nâu mặc váy màu trắng, đứng trên nhà cao tầng như tiên nữ không dính khói lửa trần gian.

"Người đưa thư!"

Quân đoàn bạo động không có nữ nhân tiên khí lăng nhiên như thế, cho nên điều đầu tiên mà Triệu Khách nghĩ tới là người đưa thư.

Chỉ là không biết, rốt cuộc là giả thể hay bản tôn người đưa thư.

Nhưng ngay lúc Triệu Khách ngờ vực vô căn cứ, bên cạnh nữ nhân lần lượt xuất hiện mấy bóng dáng khác, nói rõ đáp án với Triệu Khách.

Triệu Khách nhìn kỹ, phát hiện ngay cả người Liệp Cẩu đoàn cũng ở trong số đó.

Đám người Ngao Liệp đứng bên cạnh nữ nhân, dường như đang mở miệng nói gì đó, cũng đang chờ đợi điều gì đó giống Triệu Khách.

Dù sao viện quân liên quan đến phe thế lực thứ ba cùng một vị khác giả thể của bọn họ, không thể không hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Phanh phanh phanh..."

Người đi đầu xông vào trại dân tị nạn chính là những chiến sĩ hạ đẳng.

Nạn dân trong lồng sắt trước mắt như cừu non đã bị nhốt lại, cũng không thể phản kháng, chỉ trơ mắt nhìn ngọn lửa phun ra từ nòng súng, ngã trên mặt đất.

Một tên lão nhân cao tuổi bị đạp một cái xuống đất, có thể thấy hai mắt lão nhân này đã mù, hoảng sợ khua khoắng hai tay trong không khí.

Chỉ thấy họng súng nhắm thẳng vào đầu của ông lão, "ầm" một tiếng, hai tay lão nhân bất lực ngã trên đất.

Đối với quân đoàn bạo động, bất kỳ sinh mệnh gì ở vị diện này đều là một loại tài nguyên.

Giết chết lão nhân tuổi già hai con ngươi bị mù cũng có nghĩa lão nhân ở vị diện nhà mình sẽ được kéo dài sinh mệnh vì vậy.

Thậm chí, rất có thể người được lợi là người thân nhất của mình.

Cho nên, ở trong mắt bọn họ dù là lão nhân cao tuổi hay là những hài tử vẫn chưa trưởng thành đó, tất cả đều là mục tiêu giết hại.

Vì giết chết bọn họ, người thân của mình sẽ sống càng tốt hơn, rất có thể người được lợi, cũng là con của mình, phụ mẫu của mình.

"Một đám súc sinh!"

Ở góc tường, một đoàn người Luke nhìn trận đồ sát này, Bart không nhịn được chửi ầm lên.

Luke quay đầu nhìn thoáng qua những nữ nhân và hài tử được cứu ra đang đứng sau lưng.

"Đi thúc giục một chút, chúng ta không có nhiều thời gian lắm, phải nhanh chóng rời đi."

Luke để Bart đi thúc giục một chút, chợt quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trận giết hại kia.

Không ai chú ý tới trong ánh mắt Luke đang lấp lóe ánh sáng, cũng không phải không nỡ, mà là một loại hưng phấn không diễn tả được.

Mấy vạn người trong trại dân tị nạn, cho dù không tính những người may mắn chạy ra khỏi lồng sắt, số người vẫn rất kinh người.

Nhưng bây giờ bọn họ không có cả năng lực tránh né, chỉ có thể đối mặt với giết hại.

Mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng, vô số xác chết ngã trên mặt đất giãy giụa, kêu gào, là giai điệu độc tấu của cái chết.

Nơi xa con bò cạp và Triệu Khách mắt không chớp nhìn chằm chằm hình ảnh tàn sát trong trại dân tị nạn, cho dù làm lính đánh thuê, trên mặt con bò cạp cũng không nhịn được hiện ra vẻ không đành lòng.

Cũng không phải nói hắn ta tốt bụng bao nhiêu, mà xuất phát từ việc cùng là nhân loại, nhìn đồng loại của mình bị tàn sát sinh ra cảm giác khó chịu.

"Đáng chết, rốt cuộc khi nào viện quân đáng chết kia mới đến."

Con bò cạp nện hai tay vào cục gạch, đang muốn nói cái gì đó, chỉ thấy ngón tay Triệu Khách đột nhiên chặn miệng hắn ta.

"Xuỵt! Ngươi nghe đi!"

Triệu Khách đưa mắt nhìn về phía bầu trời, tìm kiếm chỗ phát ra tiếng vù vù kia, chỉ thấy trong tầng mây có một chiếc máy bay phá không mà tới.

"Là viện quân!"

Nhìn quốc huy đại diện cho Châu Úc ở trên máy bay, con bò cạp không khỏi hưng phấn.

Nhưng chẳng mấy chốc con bò cạp lại nhíu mày, vì chỉ có một chiếc máy bay.

Một chiếc máy bay có thể làm cái gì??

Bình Luận (0)
Comment