Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1398 - Chương 1398 - Độc Kế (3)

Chương 1398 - Độc kế (3)
Chương 1398 - Độc kế (3)

Chỉ với biệt danh người đưa thư nhân sâm đã khiến rất nhiều người có suy nghĩ kỳ quái.

Cộng thêm Triệu Khách lại cuồng vọng như thế, sau khi hung hăng làm người đưa thư hiệp hội xem bói chán ghét, lại tát một cái vào mặt hiệp hội xem bói.

Dù là mấy vị người đưa thư hệ xem bói, cũng không có cách nào khóa chặt tin tức của Triệu Khách.

Vì vậy, người đưa thư nhân sâm chắc chắn là một tên vận khí nổ banh trời trong mắt rất nhiều người.

Một người có vận khí tốt đến bùng nổ như thế, lại chết rồi?

Ngao Liệp thả ra Tiêm khiếu oa oa chỉ là không muốn hắn rời đi thuận lợi như vậy, đồng thời có một Tiêm khiếu oa oa đi theo, chỉ cần tên này đến gần, bọn họ đều có thể nghe được.

Vốn Ngao Liệp cũng không muốn hố chết con hàng này, dù hắn ta ước gì tên này sớm chết, nhưng cũng phải là hắn ta giết chết hắn mới được.

Chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể có được Mộng tưởng bảo thạch.

Nhưng bây giờ, tên này đã chết rồi, còn biến thành hoạt thi.

Là trùng hợp?

Ngao Liệp không tin, chỉ đơn giản như vậy lại khiến một tên người đưa thư trung cấp chết đi?

Loại xác suất này rất nhỏ, hắn ta cũng có thể đi mua vé số.

Nhưng có một câu, gọi là vô tâm cắm liễu, liễu xanh um.

Rất nhiều người đều nghe định luật Murphy, chẳng may... Hắn thật sự chết rồi thì sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngao Liệp lập tức tối sầm lại, mọi người đứng bên cạnh đều có thể cảm nhận được trên người Ngao Liệp tràn ngập ra khí tức khủng bố theo hô hấp phập phồng.

Hắn ta thật sự sợ, lúc này người có thể cách không một bàn tay vỗ chết một tên chiến sĩ tinh anh cao thủ, cơ bắp trên người lại căng cứng như sắt, lông tóc vô thức run rẩy.

Nếu tin đồn không sai, có lẽ Mộng tưởng bảo thạch là cơ hội thoát khỏi thân phận người đưa thư.

Tất nhiên tin tức này không chỉ là tin đồn, mà đã đạt được tin tức xác nhận từ Hồng Yên quán.

Sau khi tin tức này bạo phát ra đã gây ra chấn động, lúc ấy trong giới người đưa thư trung cấp có thể dùng sóng lớn ngập trời để hình dung.

Có lẽ đối với bọn họ, loại cuộc sống liếm máu trên mũi đao, hưởng thụ tự do tự tại, giết người như ngóe người đã trở thành thói quen.

Trở lại hiện thực làm gì, sau khi mất đi tất cả lực lượng, làm một người bình thường??

Sau đó nói cho mọi người biết, bản thân đã từng cường đại như thế nào, bây giờ đã cam nguyện bình thường?

Vô nghĩa.

Những lão binh xuất ngũ từ chiến trường hạng nhất, còn có hậu di chứng mạnh sau chiến tranh.

Chứ đừng nói đến những người cuồng giết người đã sớm ném nhân tính ra sau đầu.

Chú ý, đây cũng không phải nghĩa xấu, vì bố trí hoàn cảnh, ở nơi này nhân tính đã là hàng xa xỉ rất cao cấp.

Có lẽ sau khi bọn họ biến thành người bình thường, có thể gắng gượng chống đỡ, thử thích ứng.

Nhưng một lúc sau sẽ giống những người tiến về Tây Tạng rửa sạch tâm linh.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp của Tây Tạng sẽ say mê, nhưng thật sự để hắn ta ở lại một đoạn thời gian, hắn ta đột nhiên cảm giác mình đã nhìn chán nơi này.

Tuy phong cảnh nơi này rất xinh đẹp, nhưng trong lòng càng khát vọng ham muốn đô thị sắt thép dục vọng chảy ngang.

Cho nên, ngoại trừ những người vừa trở thành người đưa thư hạ cấp, trong người đưa thư trung cấp gần như không có mấy người sẽ mong muốn loại cuộc sống này.

Nhưng bọn họ không mong muốn, không có nghĩa người khác không mong muốn.

Chắc chắn sẽ có một số người ăn no rảnh rỗi khát vọng trở về hiện thực, trở lại thời gian tốt đẹp nhất của mình.

Vì thế bọn họ không tiếc trả giá tất cả.

Trùng hợp là, trong những người này có rất nhiều người mà đám người Ngao Liệp không chọc nổi.

Không chỉ không thể trêu vào, chỉ cần đối phương hắt xì hơi, phủi tro bụi trên tay, cũng không cần nói một câu nào đã có thể khiến Liệp Cẩu đoàn bọn họ nửa bước khó đi trong Quỷ thị.

Không có Quỷ thị, nơi chịu trách nhiệm cho người đưa thư giao lưu tài nguyên, loại đoàn đội nhỏ như Liệp Cẩu đoàn không chống đỡ được mấy lần không gian khủng bố, e rằng sẽ bị kéo đổ, thậm chí là diệt vong.

Đây đã là một kết quả không tệ.

Nếu trong những lão đại đó có người vì thế giận chó đánh mèo lên bọn họ, thậm chí Ngao Liệp không dám suy nghĩ tương lai mình sẽ gặp sự trừng phạt như thế nào.

Nghĩ đến đây, lông tóc cả người Ngao Liệp dựng đứng lên như một con nhím, hắn ta thật sự sợ hãi.

"Nhanh, nhanh đi kiểm tra một chút!"

Ngao Liệp chưa từ bỏ ý định, giục đám người lão Nhị, đồng thời một ngựa đi đầu, xông lên nhanh hơn bất kỳ ai.

Chỉ có tên mập lão Ngũ Heo mập này, không biết trên tay lại cầm một cái chân giò to từ khi nào, cho vào trong miệng gặm ăn từng miếng.

Không phải hắn ta không nóng nảy, mà là năng lực của hắn ta cũng không giúp được một tay.

Nơi này lại không cần hỏa lực nặng nề áp chế, cho nên Heo mập rất rảnh rỗi, chuyên tâm gặm chân giò của mình.

Về phần những xác chết trong doanh địa cũng kiên quyết không ảnh hưởng tới khẩu vị của hắn ta, ngược lại ăn càng thêm say sưa ngon lành.

"Lão Lục, ngươi đừng đi! Ta nhìn thời gian, từ khi virus của ngươi bị phát tác đến bây giờ đã gần nửa canh giờ!"

Bình Luận (0)
Comment