Đầu tiên là một chân, sau đó là hai đầu gối, Quỷ hổ vốn đã hỏng be hỏng bét, ở ngực lập tức nổ vỡ.
Vỏ kim loại dày khoảng ba ngón tay, ngay cả súng bắn tỉa bình thường cũng không thể đánh thủng giáp ngực, trong chốc lát như là gói đồ ăn bị xé mở, nổ ra một đường vết rách.
"Ngươi đáng chết!"
Nhìn bóng dáng mơ hồ ở bên trong, lão Nhị đã nổi giận tới cực điểm, giơ thiết quyền của mình lên, hung hăng đập vào bên trong.
Nhưng đúng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng thở dốc yếu ớt: "Nhị ca..."
Giọng nói khàn khàn trở nên rất lạ lẫm, nhưng một tiếng Nhị ca quen thuộc này, lập tức khiến trong lòng lão Nhị khựng lại, cứ thế dừng nắm đấm ở giữa không trung, thật lâu không muốn buông tay.
Lý trí một lần nữa nhanh chóng chiếm cứ sự kích động của lão Nhị.
Cẩn thận nhìn lên, quần áo và khuôn mặt quen thuộc lập tức khiến trong lòng lão Nhị mừng rỡ, là lão Lục, điều càng quý giá hơn là lão Lục còn sống!
"Nhị... Phốc..." Trên làn da tái nhợt của lão Lục hiện ra gân xanh như con giun, hắn ta không ngừng nôn ra máu, đã sắp không nói ra lời.
Có thể thấy một cú quét chân vừa rồi, lão Nhị đã dùng mười hai phần sức lực, dù cách thiết giáp, uy lực một đá này cũng lớn đến kinh người.
Điều duy nhất may mắn là, vì lúc trước Quỷ hổ bị hoạt thi biến dị công kích, đã sớm hỏng be hỏng bét.
Lần này quét ngang một cái, lực lượng xuyên qua thiết giáp của Quỷ hổ nhưng chẳng mấy chốc đã phân tán ra từ lỗ thủng trong khôi giáp.
Nếu không, e rằng chỉ là chấn động cũng đủ đưa lão Lục lên Tây Thiên.
Nhưng dù là như thế, thương tổn của lão Lục vẫn vô cùng nghiêm trọng.
"Đừng nói nữa, nhanh uống bình thuốc này trước đi!"
Một bình thuốc màu đỏ thẫm bị lão Nhị lấy ra từ trong sách tem, mở ra nắp bình, rót thuốc vào trong miệng lão Lục.
Đây là lão đại dược thương Quỷ thị đặc biệt cung cấp một bình thuốc đặc thù.
Mặc dù không đắt đỏ như Bánh bao hoàng kim dược, nhưng nếu chỉ nói về mặt trị liệu thương thế, bổ khí dưỡng huyết này.
Thậm chí dược hiệu của bình thuốc này còn vượt qua Bánh bao hoàng kim dược.
Sở dĩ không gây nên kết quả vang dội như Bánh bao hoàng kim dược, cũng không phải loại thuốc này không đủ ưu tú, mà là không có năng lực khôi phục năng lượng tiêu hao như Bánh bao hoàng kim dược mà thôi.
Rót một bình thuốc vào cổ họng, lão Lục phun ra một bãi máu tụ thật dày, cuối cùng da thịt tái nhợt đã khôi phục chút hồng nhuận phơn phớt.
"Kéo ta ra... Đáng chết, chúng ta bị lừa rồi, vừa rồi cái thiết giáp này đột nhiên nhào lên đánh lén ta. Trực tiếp kéo ta vào trong khôi giáp, may mà ta đạp đầu hoạt thi kia bay ra ngoài trước tiên. Nhưng Nhị ca, ngươi vừa rồi... Khụ khụ, một đá vừa rồi của ngươi suýt đưa ta lên Tây Thiên."
Vừa nghĩ tới một đá kia, trong lòng lão Lục còn sợ hãi, nhớ tới cũng hoảng sợ một trận.
"Trách ta! Đều tại ta!"
Sau khi nghe được câu nói của lão Lục, trong lòng lão Nhị càng thêm tự trách, vốn dĩ hắn ta nên sớm phát hiện chuyện này không bình thường.
Nhưng hết lần này tới lần khác quan tâm quá sẽ bị loạn, bọn họ quá để ý sự sống chết của Triệu Khách.
Không! Phải nói, bọn họ càng chú ý tới việc Triệu Khách bị ai giết chết, là người đưa thư? Hay là hoạt thi?
Vì liên quan đến mục đích thật sự của bọn họ, cho nên mỗi người đều khát vọng tìm ra đáp án.
Thật ra lão Nhị đã rất để ý, nhưng không ngờ chính vì mình quá để ý, nên mới hại lão Lục.
Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, cái bẫy này cũng không cao minh, nhưng chỗ lợi hại của đối phương lại là nắm bắt được điểm yếu của đội ngũ Liệp Cẩu đoàn này, mới khiến tất cả mọi người không để ý tới những chi tiết không hoàn mỹ.
"Heo mập đâu?"
Ánh mắt lão Nhị nhìn xung quanh, lại không thấy tung tích Heo mập, nhưng hắn ta cũng không lo lắng, tên này da dày thịt béo vô cùng láu cá.
Heo mập rất nhạy bén, chắc không có vấn đề gì lớn.
Ngay lúc lão Nhị thở ra một hơi thật dài, đột nhiên cánh tay cảm thấy bị đâm vào.
Cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt lão Lục lại sinh ra vẻ dữ tợn.
Một cái ống tiêm màu xanh sẫm đang đâm vào cánh tay của hắn ta, đẩy đến tận cùng.
"Lão Lục!!"
Tình cảnh bất ngờ, e rằng lão Nhị nằm mơ cũng không nghĩ ra, lão Lục lại ra tay với mình.
Hắn ta giơ chân muốn đá văng lão Lục, nhưng lão Lục lại rất xảo quyệt khôn khéo, chỉ thấy Quỷ hổ nhanh chóng biến mất, đồng thời thân thể nhẹ nhàng như là con khỉ, hai chân mượn lực đạp một cái, người đã nhảy ra khỏi Quỷ hổ, tránh ra hơn mười mét.
"Ngươi!"
Lúc này, ánh mắt lão Nhị nhìn về phía hai chân lão Lục, trên mặt không khỏi bao trùm một lớp mây đen.
"Ngươi không phải lão Lục? Lão Lục và lão Tứ đâu!"
"A! Bọn họ à, không biết, nếu không ngươi tìm xem?"
Nhìn khuôn mặt giống hệt lão Lục trước mắt, lão Nhị đang muốn ra tay, nhưng lúc này thân thể đột nhiên sinh ra cảm giác choáng váng mãnh liệt.
Ngay sau đó, trong sách tem liên tiếp phát ra tiếng cảnh cáo, nhìn những cảnh cáo này, lão Nhị đau cả đầu.
"Tên điên này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
Triệu Khách không tránh không né đứng trước mặt lão Nhị, ngón tay nắm lấy da mặt, nhẹ nhàng kéo một cái.