Đôi bên hận thù khó có thể nhường nhịn.
Mặc dù trong lòng Triệu Khách hiểu rõ sự giữa chênh lệch hai bên, nhưng vẫn rút kiếm đón lấy.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, tiếng kim loại va chạm khiến màng nhĩ người ta đau đớn, lúc này mặt đất như nghiêng lệch, một cơn gió mạnh cuốn lên đá vụn, đánh về xung quanh.
Lão Nhị điên cuồng rống giận, cao giọng thét lên, giơ nắm đấm đập ầm ầm, hắn ta vô cùng tức giận, đã hận Triệu Khách đến tận xương tủy.
Chỉ thấy trên mặt Triệu Khách xuất hiện vẻ giận dữ, nhân cách Tức giận bị Triệu Khách kích hoạt.
Trong chốc lát dựa vào thiên phú chiến đấu của Tức giận, chỉ thấy trong con mắt Triệu Khách thiêu đốt ánh sáng mạnh nóng rực.
Trong sự gia trì của Quỷ hổ, trở tay gọi ra Nhiếp nguyên thủ, bàn tay lớn đẩy bên cạnh, lại khéo léo đẩy bản thân ra.
Thứ gặp nạn lại là bùn đất dưới chân, đá vụn bị đập ra bay tứ tung, phá ra một cái hố to.
Triệu Khách vung song kiếm lên, đại kiếm như là cánh cửa nằm trên tay Triệu Khách lại nhẹ nhàng khéo léo như rắn.
Tuy năng lực bị phân tán, không có Vô Tướng kiếm kinh và Tân dậu đao pháp, nhưng tạo nghệ của Triệu Khách trên mặt kiếm pháp tuyệt đối không phải ăn chay.
Đại kiếm giơ lên, trong ánh sáng mông lung, tia sáng lạnh lóe lên rồi biến mất!
Nhân cợ hội khom người, đại kiếm chém ngang, chặn ngang quét qua, chém vào dưới xương sườn lão Nhị, có thể thấy chỗ đó xuất hiện vết lõm rõ ràng.
Cho dù thân thể lão Nhị như kim cương, lưỡi kiếm còn không cắt rách da, nhưng một kiếm này làm không tốt cũng phải nện đứt mấy đoạn xương của hắn ta.
Nhưng cự hán này lại ngoảnh mặt làm ngơ, trở tay đáng một quyền đã khiến Triệu Khách bay ra xa năm, sáu mét.
Thân thể Quỷ hổ bị một quyền nện lõm, dường như hai mắt Triệu Khách cũng muốn bốc cháy, lăn người một cái đứng lên, quỳ một chân trên đất, khóe miệng tuôn ra máu tươi róc rách.
Ngay từ lúc lão Nhị vừa chạy đến, một phát đá ngang ôm hận đã khiến Triệu Khách không có bất kỳ phòng ngự gì tiếp nhận.
Vốn đã là trọng thương, bây giờ thương tổn càng thêm thương tổn, khuôn mặt của hắn trở nên vặn vẹo vì đau đớn, hai con ngươi như là ác lang nhìn chằm chằm Quỷ hổ.
Triệu Khách kích hoạt Tham ăn, lấy ra một cây nhân sâm tinh, đặt ở bên miệng điên cuồng gặm hai miếng.
Đáng tiếc, Triệu Khách không thể ăn nhiều hơn.
Thấy Triệu Khách muốn cắn thuốc khôi phục, lão Nhị lập tức xông lên, biệt danh người đưa thư nhân sâm này cũng không phải khoác lác, hắn ta không muốn cho Triệu Khách bất kỳ cơ hội khôi phục nào.
Bởi vì tình huống của hắn ta không lạc quan hơn Triệu Khách, không ngừng có tiếng nhắc nhở cảnh cáo truyền đến.
Virus S biến chứng đã từ nóng sốt cảm mạo trước đó, phát triển đến viêm phổi, viêm dạ dày, trong bụng có từng cảm giác đâm nhói như đao cắt khiến thân thể của hắn ta thỉnh thoảng run rẩy.
Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, đồng thời đưa tin cho Tam muội, để bọn họ nhanh chóng trở về trợ giúp.
Đối mặt với một kích thiết quyền do lão Nhị đánh tới, cùng với cảm giác áp lực ép người.
Nhưng bản năng chiến đấu của Tức giận lại khiến Triệu Khách khom người, lại thành công tránh thoát.
Nhưng né tránh được thiết quyền, cũng không né tránh được khuỷu tay trái của lão Nhị va chạm mạnh.
"Đại cầm nã thủ!"
Lão Nhị lại kích hoạt năng lực, dựa vào sự nghiền ép trên mặt lực lượng, hai tay chộp mạnh vào bả vai Triệu Khách, đồng thời một chân đá vào đầu gối trái của Triệu Khách.
Sắc mặt Triệu Khách lạnh lẽo, phát ra một tiếng rống vô cùng tức giận, lại khuất phục bởi sức hút của trái đất quỳ xuống thật mạnh!
Giao thủ cận chiến, dù có thiên phú chiến đấu của Tức giận, nhưng kinh nghiệm cận chiến của cả hai lại như cách biệt ngày đêm.
Huống chi, Triệu Khách chỉ có thể coi là một tên gà mờ trên cận chiến, đánh bất ngờ mới là sở trường của hắn.
Chỉ nghe "choảng" một tiếng thật lớn, thân thể vô cùng to lớn của Quỷ hổ lung lay, đầu gối của nó lại vùi sâu vào trong đất.
"Chết!"
Một quyền ôm hận, nắm đấm đập xuống từ sau lưng Triệu Khách, theo tia lửa văng khắp nơi, trong chốc lát chỉ thấy một cái đầu cạch một tiếng bay ra ngoài.
Cạch... Cạch... Cạch...
Đầu va chạm vào tảng đá tạo ra đốm lửa chói mắt.
Nhưng thấy đầu bay ra ngoài, lão Nhị chẳng những không có khoái cảm báo thù, ngược lại trong lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến lão Nhị nhanh chóng buông tay, né tránh về phía sau.
Nhưng phản ứng bén nhạy lại không tranh thủ cho lão Nhị quá nhiều thời gian.
Chỉ thấy sau lưng Quỷ hổ vỡ ra, dưới ánh mặt trời đã thấy một vòng tinh ngấn bắn ra từ sống lưng.
Theo ánh sáng như là tinh hà, thân thể lão Nhị tuôn ra sương độc dày đặc, cả người bị đánh bay ra ngoài.
"Tê!"
Độc khí tràn ngập bốn phía, trong lúc nhất thời cây cỏ trong rừng cây lần lượt khô héo, chỉ thấy sương độc bao quanh một bóng người.
Lão Nhị chậm rãi bò dậy từ dưới đất, không để ý vết thương đau nhói trước ngực, dù vết thương từ ngực đến bụng suýt mở ngực hắn ta ra.
Theo sương độc bao phủ xuống, vết thương đang nhanh chóng phục hồi như cũ.
"Cộc cộc..."
Trước mặt, thân thể Quỷ hổ không đầu dần vỡ ra, chỉ thấy cả người Triệu Khách bao trùm một lớp khôi giáp đen kịt.