Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1408 - Chương 1408 - Độc Dược Sau Cùng (2)

Chương 1408 - Độc dược sau cùng (2)
Chương 1408 - Độc dược sau cùng (2)

"Bệnh đến núi đổ, bệnh đi kéo tơ, dù là ngươi cũng không gánh được!"

Triệu Khách híp mắt, cũng không mượn cơ hội ra tay, mà như một tên thợ săn kiên nhẫn, lẳng lặng nhìn con mồi rơi vào trong cạm bẫy của hắn, đang giãy giụa hao hết một tia lực lượng sau cùng.

"Ngươi đang trì cố ý hoãn thời gian!"

Lão Nhị đột nhiên hiểu ra, vì sao Triệu Khách kể lại kế hoạch lần này cặn kẽ như vậy, dường như đang đợi hắn ta đèn cạn dầu.

"Leng keng! Chúc mừng ngươi đáp đúng, nhưng không có phần thưởng!"

Nụ cười trên mặt Triệu Khách càng rõ hơn, vì hắn biết lúc này lão Nhị mới thật sự rơi vào cạm bẫy của hắn.

"Ngươi đừng vui mừng quá sớm!"

Lúc này, chỉ thấy lão Nhị một tay lấy ra hai cái Bánh bao hoàng kim dược màu vàng óng ánh từ trong sách tem, há to miệng, một ngụm nuốt Bánh bao hoàng kim dược vào.

"Khục... Khục... Phanh phanh phanh!"

Cùng một món như vậy, dù là cổ họng lão Nhị khá thô, có thể một ngụm nuốt vào một cái bánh bao không cần nhai nuốt.

Triệu Khách cũng không kịp nhắc nhở hắn ta ăn từng miếng nhỏ.

Trong nháy mắt, hai cái Bánh bao hoàng kim dược đã bị lão Nhị nhét vào trong cổ họng, thật sự hơi nghẹn hoảng.

Triệu Khách thấy vậy cũng lau mồ hôi cho hắn ta.

"Ăn nhanh như vậy làm gì, ta cũng không cướp của ngươi!!"

Lão Nhị nghe vậy hung hăng lườm Triệu Khách, hai tay nện vào lồng ngực của mình.

Chỉ là thật sự nghẹn hoảng, có trời mới biết tên sáng tạo ra thứ đồ chơi này có suy nghĩ gì, lại làm thuốc thành bánh bao, còn lâu mới thuận tiện như thuốc.

Lúc đánh nhau một hơi nuốt vào, đổi lại là ai cũng không chịu được.

Chỉ có thể nói, có nhiều thứ nhìn rất tốt đẹp, nhưng khi thật sự đưa vào sử dụng, lợi và hại của thứ đồ chơi này mới có thể lộ ra.

Lúc ấy Triệu Khách cũng không nghĩ đến điều này.

Chỉ có thể nói, lúc ấy thật sự không nghĩ quá nhiều, hiện tại cải tiến một chút cũng không kịp nữa.

Dù sao bây giờ Bánh bao hoàng kim dược đã trở nên thông dụng, cũng coi như nhắc nhở bản thân, về sau lại chế tác thì cố gắng chế tác nhỏ một chút, chú trọng vào trải nghiệm của khách hàng một chút.

Có thể thật sự nghẹn rất khó chịu, lão Nhị lại lấy ra một bình nước từ trong sách tem, rót hết vào trong miệng.

Ăn Bánh bao hoàng kim dược, dược hiệu nhanh chóng có hiệu lực.

Hai cái Bánh bao hoàng kim dược, dược hiệu thật sự rất mạnh mẽ.

Lão Nhị lập tức phát hiện thân thể của mình lại bắt đầu sinh ra lực lượng liên tục không ngừng, sự tiêu hao khi chiến đấu với hoạt thi trước đó cũng bắt đầu được bù lại.

Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Triệu Khách, nhếch miệng cười lạnh, trong ánh mắt dần sinh ra sự tức giận báo thù.

Nhưng Triệu Khách thấy thế, ngược lại còn thở ra một hơi như trút được gánh nặng.

Lúc nhìn lão Nhị ăn hai cái Bánh bao hoàng kim dược, hắn đã biết trong cạm bẫy mà hắn cẩn thận thiết kế từng bước, cuối cùng con mồi đã ăn viên độc dược mà hắn đã chuẩn bị thật lâu!

"Ngươi yên tâm để ta bổ sung tiêu hao như vậy!"

Lão Nhị dần đứng thẳng người, thể phách hùng vĩ như là một tòa núi cao thẳng tắp, từng vòng bắp thịt càng cường tráng hơn trước đó.

"Hiếm khi nào gặp được đối thủ như ngươi, ta không đường đường chính chính đánh thoải mái với ngươi, chẳng phải đáng tiếc à!"

Vung Nhật chước và Dạ thứ trên tay lên, trong hai con ngươi Triệu Khách chiếu rọi ánh lửa xung quanh, càng thể hiện ra chiến ý cường đại của hắn.

Đối mặt với sự khiêu chiến của Triệu Khách, lão Nhị không khỏi thở sâu, hành động ngu xuẩn nhưng cũng có chiến ý khiến người ta không thể coi thường.

Lão Nhị thích đối thủ như vậy, dù đối phương mạnh hay yếu, ít nhất đều đáng giá để hắn ta tôn kính.

Nhưng... Hắn ta muốn báo thù!

Chỉ thấy lão Nhị thở sâu, bình tĩnh đợi dược hiệu của Bánh bao hoàng kim dược phát huy.

Hắn ta cũng nhanh chóng cảm nhận được, vì sao người bị bọn họ vây công trong không gian khủng bố lần trước lại may mắn chạy trốn sẽ dữ dội như vậy, như hổ thêm cánh!

Không, nói đúng ra, giống như trong thời gian ngắn nuốt vào lượng lớn thuốc kích thích, thoải mái bay lên, lực lượng mênh mông liên tục không ngừng rót vào cơ thể của mình.

Ngay lúc lão Nhị suy nghĩ nên vặn gãy cổ Triệu Khách trước, hay bẻ gãy một chân của hắn trước, ngẩng đầu nhìn lên.

"Người đâu!!"

Trái xem phải xem nhưng không thấy bóng dáng Triệu Khách.

"Là ẩn nấp đi! Chuẩn bị đánh bất ngờ?"

Nhìn lân giáp trên người Triệu Khách, càng có khuynh hướng tính linh hoạt nhiều hơn.

Huống hồ bọn họ cũng biết tên này am hiểu ẩn nấp, dù là người đưa thư hệ xem bói cũng không thể làm gì hắn.

Nhưng lão Nhị cũng không nóng nảy, ổn định tâm thần lại, lẳng lặng đứng ở chỗ đó chờ đợi như một ngọn núi cao lớn.

Cẩn thận lắng nghe một ngọn cây cọng cỏ xung quanh người.

Dưới tác dụng của dược lực, ngũ giác của lão Nhị càng nhạy bén hơn ngày thường, cho dù là một cơn gió mát thổi tới, hắn ta cũng có thể rõ ràng nghe ra tiếng lá khô bị cuốn lên trong tiếng gió.

Cao thủ so chiêu, bất động như núi, hành động như thỏ chạy, đánh đòn phủ đầu, câu nói này chỉ lừa người ngoài nghề mà thôi.

Lúc thực lực cả hai chênh lệch không quá xa, người ra tay trước sẽ lộ ra sơ hở trước.

Nhưng hắn ta tin tưởng chắc chắn Triệu Khách sẽ ra tay, hắn ta chỉ cần chờ đợi tên này ra tay, mới có thể đi sau mà đến trước.

Bình Luận (0)
Comment