Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1409 - Chương 1409 - Bánh Bao Độc!

Chương 1409 - Bánh bao độc!
Chương 1409 - Bánh bao độc!

Nhưng... Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút...

Theo thời gian trôi qua, biển lửa trong rừng cây xung quanh, càng đốt càng lớn.

Dưới ánh lửa lắc lư, cuối cùng lão Nhị đã phát hiện điều không đúng, sau khi cẩn thận kiểm tra xung quanh, trên khuôn mặt kia lập tức lúc sáng lúc tối.

Vì cuối cùng hắn ta đã nhận ra một việc rất nghiêm trọng: "Đồ chó con lại chạy!!"

"Chạy!"

Lão Nhị không cam lòng trên nhảy dưới tránh tìm kiếm một vòng trong bụi cỏ xung quanh.

Cuối cùng tìm được dấu vết do Triệu Khách để lại đằng sau một gốc cây, hoặc phải nói là một hàng ký tên.

Một hàng chữ viết, góc dưới bên trái còn khắc một cái biểu cảm.

"Ta đau bụng, đi nhà vệ sinh, hôm nào lại đánh!!" ( ̄? ? )

Nhìn biểu cảm bỉ ổi trên cây, lão Nhị tức đến nổ phổi, đã nói xong đánh thoải mái mà?

Biểu hiện chiến ý nóng bỏng đâu?

Khuôn mặt lão Nhị chợt đỏ bừng, giơ quả đấm lên, đập nát gốc đại thụ trước mặt, mở miệng nói một tràng lời lẽ thô tục, ân cần thăm hỏi cả nhà Triệu Khách.

Ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, ngươi lại nói với ta ngày sau tái chiến?

Cảm giác đấm một cái vào khoảng không, cũng như ngày nào đó tên bạn xấu của ngươi gửi cho ngươi một file tài nguyên ghi chú 【 Bài học trưởng thành 】.

Sau khi ngươi tràn đầy mong đợi download, bôi dầu, chuẩn bị giấy, đang chuẩn bị nắm chặt cán máy bay của ngươi, tiến hành một trận tình yêu vượt qua không gian với những lão sư này.

Mở ra nhìn, lại là tài nguyên trưởng thành 7G đề mô phỏng thi đại học.

Loại cảm giác này chỉ có thể nói... Hữu tẫn(*).

(*) (友尽) ngôn ngữ mạng, xuất phát từ game online “Thiên hạ 3”. Có 2 cách dùng: 1 là dùng cho người yêu, ứng dụng hẹn hò, có nghĩa quan hệ đã kết thúc. 2 là dùng giữa bạn bè, đa số dùng làm trò đùa.

Càng nghĩ càng giận, lão Nhị nổi điên đập loạn xung quanh một trận, chỉ cảm thấy ở ngực có một ngọn lửa dần trở nên đâm đau khiến hắn ta cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.

Cảm giác nóng rực này càng ngày càng nóng, hắn ta nóng đến mức buồn nôn, như có một hòn đá thiêu đốt đè ép ở ngực, khiến hắn ta cảm thấy đau đớn khó mà diễn tả.

Lúc này, mũi của hắn ta đột nhiên sinh ra một dòng nước nóng, đưa tay lau một cái, chỉ thấy máu mũi không nhịn được chảy xuống theo cái mũi.

Không chỉ có máu mũi, trong lỗ tai như có một con ruồi chui vào, vang lên ong ong.

"Làm sao... Xảy ra chuyện gì?"

Phát hiện thân thể của mình hơi không đúng, lão Nhị lập tức thử phát động sương độc trên người, giúp đỡ mình khôi phục.

Nhưng sương độc bao phủ trên người lão Nhị, lại không mang đến chút tác dụng nào.

"Phốc!"

Ngay lúc thân thể lão Nhị bắt đầu suy bại, virus S lại có dấu hiện bộc phát một lần nữa.

Điều này khiến hai đầu gối của lão Nhị mềm nhũn, thân thể không bị khống chế ngã trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu.

Gân xanh trên dưới cả người trồi lên như là con giun, không ngừng nhảy lên dưới da thịt, hình ảnh này còn đáng sợ hơn hoạt thi.

"Sao lại thế... Ọe..."

Nhìn máu tươi phun ra trên mặt đất, trong lòng lão Nhị đầy hoang mang và hoảng sợ.

Tuy virus S rất cường đại, nhưng là người đưa thư độc, thể song hệ, lão Nhị có tự tin mình có thể vượt qua.

Đồng thời theo thời gian trôi qua, bản thân có thể sinh ra kháng thể mới.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi virus S bộc phát, hắn ta vẫn thể hiện ra lực chiến đấu kinh người.

Cho nên hắn ta có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải virus S.

Điều quỷ dị hơn là, trong sách tem của hắn chưa từng xuất hiện bất kỳ cảnh báo nào.

Ngoại trừ cảnh cáo virus S, hắn ta không thấy một nguyên nhân nào liên quan tới việc thân thể của mình đang sụp đổ.

Đối mặt với sự sợ hãi không biết, dù là một tên Ma Vương giết người, lão Nhị cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

"Không có khả năng! Nhất định là chỗ nào đó sai sót!"

Lão Nhị vội vàng tìm kiếm thuốc từ trong ngực, rót một bình tiếp một bình vào cổ họng.

Thuốc tăng phúc, thuốc khôi phục, thuốc giải độc, thuốc Khu Ma, đủ loại thuốc trân quý bị lão Nhị một mạch rót hết, trong chớp mắt trên mặt đất đã chất đống bình thuốc trống rỗng.

Nhưng uống hết những dược vật này lại không tạo ra chút tác dụng nào.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì Đại bổ đương quy chỉ làm rối loạn dược tính, cũng không thay đổi được đặc chất của dược vật.

Thuốc bổ vẫn là thuốc bổ, ít nhất trong hệ thống miễn dịch của loài người, những thuốc bổ này vẫn là đồ tốt.

"Cạch!"

Một bình thuốc uống được một nửa, bị lão Nhị ném trên mặt đất.

Chỉ thấy hai bên mắt lão Nhị lồi lên gân xanh, hai tay ôm cổ họng, ngã mạnh xuống đất.

Hắn ta giống hệt những con cá mắc cạn bên đầm nước, không ngừng giãy giụa thân thể lại không có sức giãy giụa.

"Ba ba ba..."

Một tràng tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên, chỉ thấy Triệu Khách rõ ràng đã rời đi, lại dần để lộ ra bóng dáng của mình ở trong ánh lửa.

Nhìn lão Nhị ngã trên mặt đất, Triệu Khách cầm huyết chùy trên tay đùa nghịch.

Từ đầu đến cuối, Triệu Khách cũng không đi, chỉ không định đánh nhau với lão Nhị mà thôi.

Bởi vì trận chiến đấu này không có bất cứ ý nghĩa gì, đòn sát thủ thật sự của hắn là Bánh bao hoàng kim dược.

Vì lừa gạt tên này ăn bánh bao hoàng kim, hắn cũng đã nhọc lòng.

Bình Luận (0)
Comment