Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1410 - Chương 1410 - Là Ngươi!

Chương 1410 - Là ngươi!
Chương 1410 - Là ngươi!

Từ lúc bắt đầu cẩn thận từng bước, chuyên tâm tính toán, đến khi hắn cho nổ toàn bộ doanh địa, đẩy lão Nhị vào góc chết, tỏ vẻ thấy chết không sờn, dự định tác chiến lâu dài.

Khiến lão Nhị không có đường lùi, chỉ có thể ăn cái Bánh bao hoàng kim dược kia.

Chỉ là không ngờ lão Nhị lại một phát nuốt hai cái, thật sự là... Ngay cả thạch tín cũng muốn hai phần.

Muốn chết, ai cũng không ngăn được.

"Là ngươi! Hèn hạ!"

Thấy Triệu Khách đã đi còn quay lại, dù là đứa ngốc cũng có thể hiểu chắc chắn là Triệu Khách giở trò quỷ.

Nhưng lão Nhị nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra là vì sao?

Rốt cuộc tên này đã dùng năng lực gì để mình đột nhiên trở nên yếu ớt thế này.

Virus S?

Cũng như đã nói trước đó, thứ đồ chơi này không uy hiếp được mạng sống của hắn ta, càng không đến mức khiến hắn ta sống không bằng chết.

"Liên quan tới ta cái rắm, tự ngươi ăn bánh bao độc còn trách ta!"

Triệu Khách tỏ vẻ việc này không liên quan đến mình, hoàn toàn phủ nhận.

Tuy hắn rất muốn trang bức trước mặt lão Nhị, nhưng trong lòng Triệu Khách vẫn thấy không thể trang bức nổi.

Cái sọt lớn như thế, gây họa cho tất cả người đưa thư, một khi bộc phát ra sẽ có rung chuyển lớn đến mức nào, sẽ khiến bên trên càng chú ý hơn.

Dù kẻ cầm đầu là vị lão đại Quỷ thị Dương Vạn Tài này, nhưng có thể điều tra ra ngọn nguồn mọi chuyện là hắn hay không, trong lòng Triệu Khách cũng không rõ ràng.

Cho nên có một số việc, vẫn nên giấu ở trong lòng, tránh sơ ý một chút, trang bức quá đáng đến lúc đó lại rước lấy rắc rối.

"Bánh bao độc? Ngươi nói là Bánh bao hoàng kim dược!"

Lão Nhị cẩn thận nghĩ lại, hình như triệu chứng của hắn ta thật sự do ăn Bánh bao hoàng kim dược mới bắt đầu bộc phát.

Nhưng đây là bảo vật cứu mạng, sao lại trở thành độc dược mất mạng?

Đáng tiếc, Triệu Khách cũng không có thời gian giải thích những nghi ngờ của lão Nhị.

Bước tới rút ngắn khoảng cách với lão Nhị, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng năm mét.

"Chuẩn bị kỹ càng nhận lấy cái chết đi!"

Vuốt ve huyết chùy trên tay, trên mặt Triệu Khách hiện ra sát khí lạnh băng thấu xương.

Lão Nhị dần nâng khuôn mặt lên, hai con ngươi liếc nhìn huyết chùy đen kịt trên tay Triệu Khách, dường như biết mình chết chắc, vẻ mặt lại trở nên bình tĩnh hơn.

Đối với hắn ta, bị Triệu Khách giết chết hay tự bị độc chết, dù sao đều là sống không nổi nữa.

Đã vậy, chẳng thà gọn gàng chút để bản thân bớt chịu khổ, nhưng trong lòng hắn ta còn có một nghi ngờ rất lớn.

"Ta có một nghi ngờ, rốt cuộc ngươi làm thế nào để cắt đuôi Tiêm khiến oa oa!"

Sự nghi ngờ này quấy nhiễu trong lòng lão Nhị, đến chết không thể tiêu tan.

Đặc tính của Tiêm khiến oa oa là không cách nào bị phá hủy, trừ khi là người đưa thư hệ không gian dùng dị không gian ngăn cách Tiêm khiến oa oa.

Nếu không, muốn cắt đuôi nó thật sự là mơ mộng hão huyền.

Chính vì Tiêm khiến oa oa biến mất, mới khiến bọn họ bị nhầm lẫn, cho rằng Triệu Khách đã chết.

Cho nên lão Nhị mới có một nghi ngờ, Tiêm khiến oa oa đã đi đâu?

Đối mặt với vấn đề nghiêm túc của kẻ địch, Triệu Khách hơi ngây ra một lúc, sắc mặt không khỏi cổ quái, không biết nên trả lời vấn đề của lão Nhị như thế nào.

Chỉ thấy ngón tay Triệu Khách chỉ đũng quần nâng lên cao cao của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác: "Đương nhiên là dùng nhị ca nhà ta chặn miệng nó!"

Vốn tưởng Triệu Khách sẽ đưa ra đáp án khiến hắn ta không thể tưởng tượng nổi như thế nào, lại không ngờ nhận được đáp án khác loại như thế.

Tuy nghi ngờ lời nói của Triệu Khách là đang mắng hắn ta, nhưng lão Nhị cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như điều này đúng là một cách không tệ.

Nhưng... Người nào mẹ nó có thể liên tục giữ trạng thái sung huyết, không sợ tổ chức mềm hoại tử??

Dù không sợ mềm tổ chức hoại tử, ngươi không thể ăn cơm ngủ đều giữ trạng thái cứng rắn chứ.

Đương nhiên lão Nhị sẽ không hiểu bảy nhân cách của Triệu Khách, Sắc dục đã từng khiến một vị thần linh nào đó không thấy mặt trời ngày mai.

Loại chuyện nhỏ này, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.

Dù Triệu Khách bò trên mặt đất, cái mông cũng có thể chống lên phía trước.

Huống chi, lúc này còn có thể cứng rắn đâm sâu vào cổ họng!

Tuy đáp án nhận được có sự khác biệt rất lớn với suy nghĩ cuối cùng.

Nhưng cuối cùng đã khiến một chút hoang mang sau cùng trong lòng hắn ta được giải đáp, lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi, sau khi đặt ở bên miệng châm lửa lại hít sâu một hơi: "Ra tay đi, gọn gàng chút!"

"Được!"

Chỉ thấy Triệu Khách nói xong câu này lại thu hồi huyết chùy trên tay, đưa tay lấy ra súng bắn tỉa quỹ đạo khinh điện ở trong sách tem, họng súng đen ngòm được Triệu Khách nâng lên cao.

Sắc mặt lão Nhị đột nhiên thay đổi, lại không kịp trốn tránh, họng súng đã tuôn ra một chuỗi ngọn lửa.

"Phun!"

Dưới ánh lửa, chỉ thấy đôi tay to khoẻ kia bất lực rủ xuống, bàn tay mở ra, một con dao găm bỏ túi màu đen rơi xuống đất từ trong lòng bàn tay.

Phần đuôi dao găm quấn quanh một cái nhãn kính vương xà, dưới ánh mặt trời tản ra một luồng sương đen như ẩn như hiện.

Hiển nhiên cho đến một khắc cuối cùng, trong lòng lão Nhị vẫn không từ bỏ, còn đang hướng dẫn hắn tới gần, đánh trả từ chỗ chết bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment