Lên trời xuống đất, không biết từ lúc nào đã bao vây tất cả bọn họ lại.
Thật ra nghĩ lại cũng không bất ngờ, nơi này vốn là phòng tuyến của quân đoàn bạo động.
Bên này cạch keng cạch keng, vừa có tiếng súng vừa có tiếng nổ mạnh, thật sự tưởng quân đoàn bạo động điếc rồi hả?
Huống chi, trên người Triệu Khách còn mặc quần áo tác chiến của quân đoàn bạo động, dù Clarice có lười cũng nên nhìn một chút để báo cáo.
Huống chi, sau khi Clarice rời đi không lâu, phân thân của hắn đã biến mất, có lẽ nàng đang phát điên vì chuyện này.
Vừa nghe thấy tin tức của hắn, dù là giả thì nàng cũng đích thân đến xem.
Chỉ thấy Clarice tiếp nhận một cái loa to từ trong tay trợ lý, trên khuôn mặt tinh xảo kia xuất hiện nụ cười, là cao ngạo, càng là cao cao tại thượng.
"Các ngươi dự định quần ẩu hay đơn đấu."
Câu nói này trả lại nguyên cho Tiết Đồng, đơn giản cũng là một cái bạo kích khiến Tiết Đồng trợn mắt hốc mồm, trợn to mắt nhìn vòng vây trước mắt.
Hắn ta muốn chạy, kết quả quay đầu nhìn lại phát hiện phía sau đã chuẩn bị xong Lôi Thần trận.
Từng đại hán dáng vẻ to như núi đang cầm đại bổng trên tay, dáng vẻ chào đón chờ hắn ta xông lại.
Trong nháy mắt, vẻ kiêu ngạo trên mặt Tiết Đồng không còn sót lại chút gì, càng giống tiểu cô nương bị một đám đại hán vây quanh, trên mặt đầy hoảng sợ.
Hoạt thi, hắn ta có!
Số lượng tính đến hàng vạn chứ không nói chơi.
Từ trên mặt số người, hai bên cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Hắn ta là nửa cân sắt vụn, đối phương là tám lạng vàng.
Đánh rắm!
"Này, lúc này ngươi trốn vào bên trong, ta sẽ xây cho ngươi một cái mộ phần ở bên ngoài, ngươi có thể trốn ở bên trong yên ổn cả quãng đời còn lại!"
Nơi xa vang lên giọng nói của Triệu Khách, không trực tiếp nói rõ nhưng Tiết Đồng đã hiểu.
Lúc này, nếu hắn ta thật sự trốn vào Đại Hạ đỉnh, đời này cũng không cần đi ra ngoài nữa.
Nói cho cùng, Triệu Khách mới là bản thể, Triệu Khách hiểu rõ khuyết điểm Đại Hạ đỉnh hơn bất kỳ ai.
Đây cũng là nguyên nhân trên tay Triệu Khách có con tem hoàng kim, lại không dám tùy tiện lộ ra.
Nếu không lần một lần hai thì cũng thôi, nếu bị người ta nhìn ra khuyết điểm, chẳng phải hắn sẽ khóc chết.
Chỉ dựa vào đạo cụ và năng lực muôn màu muôn vẻ trên tay người đưa thư, tuyệt đối có một trăm cách khiến hắn bị nhốt trong Đại Hạ đỉnh cả một đời.
Trong tiểu thuyết võ hiệp thường nói, một chiêu mới ăn cả trời để hình dung người nào đó lĩnh ngộ ra một chiêu tuyệt thế, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.
Nhưng trong tiểu thuyết không nói cho ngươi biết, sau khi một chiêu này bị người ta phá, e rằng vị thiên hạ vô địch thủ này lập tức biến thành vận mệnh vai phụ, biến thành bàn đạp thành danh cho người khác.
Tiết Đồng tức đến cả người run lập cập, cắn răng một cái: "Xông về cho ta!"
Lúc này, hắn ta thật sự sợ hãi, không để ý tới sự sống chết của Triệu Khách, gọi ra rất nhiều hoạt thi bắt đầu xông về.
Không tiếc tiêu hao, không tiếc tổn thất.
Chỉ cầu có thể xông ra khỏi vòng vây này, chỉ cần tìm được một chỗ không người, trốn vào trong Đại Hạ đỉnh một chút, trốn ở trong đó mấy tháng, không tin những người này còn có thể trông coi ở bên ngoài.
Tuy suy nghĩ này rất tốt nhưng Clarice lại không cho hắn ta cơ hội.
A, cũng không định cho Triệu Khách cơ hội.
Cặp mắt kia nhìn chằm chằm Triệu Khách, dưới hàng lông mi dài nhỏ là một đôi mắt mang theo hận ý dày đặc, thậm chí hận ý vượt xa Tiết Đồng.
"Một tên cũng không để lại, giết chết toàn bộ."
Lúc Clarice nói chuyện vẫn cầm cái loa to, dường như đang cố ý quát lên cho Triệu Khách nghe.
Điều này không khỏi khiến Heo mập ngạc nhiên, ngay cả sắc mặt Triệu Khách cũng trở nên hung ác nham hiểm.
"Ngực to, nàng nói một tên cũng không để lại, bao gồm cả chúng ta?"
Heo mập đưa tay đẩy Triệu Khách một cái.
"Thật đúng là... Rút súng vô tình!"
Triệu Khách nhìn bóng lưng Clarice, lỗ tai khẽ động, chỉ nghe trên đỉnh đầu có tiếng bom xé gió truyền đến từ không trung.
"Bò xuống!"
Triệu Khách kéo Heo mập qua, ngã nhào xuống đất.
Sau đó theo một tia sáng mạnh, không có tiếng nổ điếc tai nhưng có thể cảm nhận được mặt đất hơi rung động.
Đợi ánh sáng mạnh qua đi, chỉ thấy kiến trúc và đống đổ nát xung quanh hoàn toàn biến mất, biến thành một khoảng đất bằng.
Một tầng thủy tinh trong suốt sáng long lanh hoàn toàn bao trùm như là bông tuyết, Triệu Khách và Heo mập cũng đã không thấy bóng dáng.
"Móa nó, ai bảo ngươi cho nổ thật!"
Thấy Triệu Khách và Heo mập đã biến mất vô tung vô ảnh, ngay cả chút mảnh xương vụn cũng không còn lại, khiến khuôn mặt trợ lý chấp hành của Clarice cũng tái nhợt.
Sau khi cầm bộ đàm mắng một trận, cúi đầu đi vào trong xe chỉ huy phía sau, thấy ánh mắt Clarice đang theo dõi hình ảnh chiến trường trên màn hình, trợ lý càng cúi đầu thấp hơn.
"Báo cáo Tư lệnh quan, mục tiêu đã tiêu diệt!"
Clarice không nói chuyện, con mắt nhìn chằm chằm mảnh đất Triệu Khách và Heo mập biến mất, nhấp một hớp cà phê trên tay: "Tiếp tục nổ!"
"Tiếp tục nổ?"
Trợ lý hơi không hiểu, là trợ lý nhưng hắn ta tận mắt thấy, sau khi Clarice nhìn thấy Triệu Khách, quay người lại vành mắt đã đỏ ửng.