Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1440 - Chương 1440 - Mời Thần Dễ, Tiễn Thần Khó

Chương 1440 - Mời thần dễ, tiễn thần khó
Chương 1440 - Mời thần dễ, tiễn thần khó

Cũng là hắn quên không dặn dò, đồ vật triệu hoán ra sẽ tiêu hao năng lượng của bản thân.

E rằng ba năm khổ tu của Thuỷ Lộc đã đổ xuống sông xuống biển.

"Thiếu gia, ngài xem!"

Lúc này, gốc cây già đứng bên cạnh cũng giật mình, chỉ vào người giấy bị Thuỷ Lộc viết xong, ngạc nhiên nói: "Long!"

Dù là tuổi tác gốc cây già đủ để ca ngợi cổ kim, nhưng lúc này nhìn bóng Long trên đỉnh đầu vẫn rung động không diễn tả được, càng cảm thấy mỗi một cọng lông tóc không tự chủ được run lên.

Long!

E rằng cái chữ này là một trong những chữ nguyên thủy nhất xuất hiện trong chữ viết Trung Hoa, chữ Long trong Kim Văn (văn chung đỉnh) có hình và thần nhất.

Thuỷ Lộc là tú tài năm Đồng Trị triều Thanh, cũng là một trong những chữ vẽ trong văn chung đỉnh.

Mặc dù không viết ra thần vận chỉ có hình, lúc này triệu hoán ra cũng là một đầu Chân Long.

Triệu Khách ngẩng đầu lên, biển mây trên đỉnh đầu bốc lên, chỉ có thể thấy bóng Long trên đỉnh đầu, lại không nhìn thấy chân thân Long.

Lâu lâu có thân thể màu mực thò ra từ trong mây, nhưng dù là như vậy cũng đủ khiến Triệu Khách tê cả da đầu, da gà trên người cũng không nhịn được dựng đứng lên.

Đồng thời càng cảm thấy trong tem bản mệnh của hắn phát ra từng tiếng mãnh hổ khẽ kêu, là “Phách vương hổ bí” biến thành lực lượng, cảm nhận được áp lực từ khí tức Chân Long, không tự chủ được chống lại.

"Cái này..."

Trên trán Tiết Đồng đổ mồ hôi lạnh, khi hắn ta ngẩng đầu, cặp mắt mở ra trong đám mây đang nhìn chằm chằm vào trên người hắn ta.

Chỉ là một ánh mắt đã khiến cả người hắn ta không tự chủ được cứng ngắc, người máy Nano trên người dừng vận hành.

Một loại lực lượng vô ảnh vô hình lại thấm vào xương cốt, chỉ trói buộc hắn ta đã khiến hắn ta khó mà hô hấp, dòng máu trên người đều đang đông lại.

Hắn ta không động đậy được, thậm chí trong đầu căn bản không có chút suy nghĩ chống cự nào.

Thần ân như biển, thần uy như ngục.

Lúc này Tiết Đồng là người cảm nhận trực tiếp nhất.

"Phù phù phù..."

Cuối cùng Thuỷ Lộc cũng bình tĩnh lại, chỉ có điều nhìn bóng Long trên đỉnh đầu, lão gia hỏa này càng sợ hãi, suýt nữa quỳ trên mặt đất.

Hắn ta khác gốc cây già, gốc cây già là cây cỏ thành tinh, có thể coi là tinh linh nhưng Thuỷ Lộc là yêu.

Cũng may là xuất thân chính tông, học được Kim Đan pháp Đạo gia chính thống.

Nếu không lúc này đối mặt với bóng Long trên đỉnh đầu, có lẽ hắn ta là yêu quái đầu tiên bị Thần Long do bản thân triệu hoán ra dọa chết tươi.

"Nhanh lên, ra tay, ta... Ta sắp không chịu được nữa!"

Triệu Khách khẽ thúc giục Thuỷ Lộc, có trời mới biết tên này ăn no rảnh rỗi, không có việc gì ngươi triệu hoán Thần Long ra làm gì, khiến tất cả mọi người sắp bị luồng khí tức kia ép thở nổi.

"Ta... Ta... Ta không dám..."

Thuỷ Lộc sắp khóc, vốn định trang bức một lần, kết quả... Không ngờ trang quá mức, bức cũng bị chống đến nổ.

Muốn một tên yêu quái như hắn ta đi chỉ huy Long cao hơn hắn ta mấy cấp độ, cũng như ngươi để tam thể tinh nhân triệu hoán ca giả văn minh, chỉ về Địa Cầu đằng trước nói: "Diệt nó!"

"Nhanh chóng ra tay, nếu không chúng ta chịu đựng thời gian dài đều phải xong đời!"

Lúc này khuôn mặt Triệu Khách cũng bắt đầu trở nên tái nhợt.

Áp lực!

Đè nén thở không nổi!

Ép đến mức ở lồng ngực hắn như chất đầy tảng đá, hơn nữa tảng đá này còn đang không ngừng tăng thêm, khiến xoang mũi và lỗ tai của Triệu Khách đã bắt đầu chảy ra máu tươi.

Tiếp tục nữa, Triệu Khách nghi ngờ mọi người có thể cùng xong đời hay không.

Hiển nhiên Thuỷ Lộc cũng hiểu không thể trì hoãn nữa, tiếp tục trì hoãn, đợi chút nữa hắn ta cũng không thể nói ra lời, đến lúc đó thật sự toàn bộ đều phải chết.

Da đầu hắn ta cứng ngắc, ngón tay chỉ về phía Tiết Đồng, dùng giọng nói như con muỗi nói: "Giết... Giết... Hắn!" Nói xong vẫn không quên bổ sung một câu: "Nhẹ nhàng một chút!"

Nói xong câu này, chỉ thấy đám mây trên đỉnh đầu đột nhiên lóe lên, một đạo lôi đình màu đen khiến cả không gian trong Đại Hạ đỉnh cũng muốn vỡ ra.

Một tiếng ầm vang, Tiết Đồng cũng không kịp kêu thảm, lập tức cả người bị dìm ngập trong ánh chớp, còn không thể kiên trì một chút, thân thể bắt đầu vặn vẹo trong ánh chớp, dần biến thành tro tàn, tiêu tán trước mặt Triệu Khách.

Tiết Đồng chết!

Chết rất bi tráng, e rằng nằm mơ cũng không ngờ bản thân sẽ chết đơn giản như vậy.

Không chỉ có hắn ta không ngờ, đám người Triệu Khách cũng không nghĩ tới.

Lại nhìn Hắc Long giấu trong biển mây trên đỉnh đầu, Hắc Long không biến mất, vẫn còn ở đó.

"Để hắn bay xa chút!"

Triệu Khách chỉ về phía nông trường nơi xa, quát lên với Thuỷ Lộc.

Thuỷ Lộc vội vàng khẽ kêu lên: "Bay xa chút, càng xa càng tốt!"

Nói xong câu này, biển mây trên đỉnh đầu cuốn lên, mảng lớn đám mây như một mảnh kẹo bông gòn màu đen, dần bay đến trong góc.

"Phù phù!"

Trong chốc lát hai già một trẻ Triệu Khách, Thuỷ Lộc, gốc cây già đặt mông ngồi trên mặt đất.

Triệu Khách lấy ra hai bình tinh hoa nhân sâm từ trong sách tem chia cho Thuỷ Lộc và gốc cây già mỗi người một bình, hắn lại không ăn cái gì.

Vì lúc Tiết Đồng chết đi, Triệu Khách cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng đến khác thường.

Bình Luận (0)
Comment