Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1441 - Chương 1441 - Mời Thần Dễ, Tiễn Thần Khó (2)

Chương 1441 - Mời thần dễ, tiễn thần khó (2)
Chương 1441 - Mời thần dễ, tiễn thần khó (2)

Vết thương trên người cũng nhanh chóng khôi phục trong thời gian ngắn, cho đến khi khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

【 Nhắc nhở: Giả thể Tiết Đồng chết! 】

【 Nhắc nhở: Giả thể của ngươi đã chết, dựa theo khoảng cách để tính toán, ngươi đã thu hoạch được bảy phần mười năng lượng từ giả thể! 】

【 Nhắc nhở: Giả thể của ngươi đã chết, ngươi khôi phục được một chút năng lực: Con tem: “Đại Hạ đỉnh”, “Công Tước gào thét”. Năng lực: Kiếm oán, Tân dậu đao pháp. 】

Nhìn thấy nhắc nhở, trong lòng Triệu Khách nhẹ nhàng thở ra những đồng thời cũng nhíu mày, vì hắn không đạt được con tem mấu chốt nhất, “Hắc đấu”.

Con tem này là vương bài cuối cùng của Triệu Khách.

Ở một số phương diện, trình độ quan trọng không thua kém “Đại Hạ đỉnh” chút nào, nhưng con tem này chưa trở về chắc chắn đã rơi vào trên tay Clarice.

"Hừ! Lần này hơi rắc rối rồi!"

Triệu Khách hơi đau đầu, không chỉ đau đầu vì Clarice lấy được con tem Hắc đấu này, càng đau đầu hơn vì tiếp theo nên đối phó Clarice như thế nào.

Lúc này, chỉ nghe Thuỷ Lộc bên cạnh đột nhiên gào khóc, tiện tay quăng Cán bút Mã Lương ra.

"Ba năm! Ta bế tử quan ba năm vô ích, thật vất vả tu thành đạo hạnh, cứ vậy lấy hết của ta!"

Lần này Thuỷ Lộc thật sự thiếu máu, đột phá không dễ dàng, là trải qua bao nhiêu năm tháng, lòng người chập trùng lắng đọng lại.

Hiếm khi nào ổn định lại tâm thần, bỏ qua tất cả bế tử quan, cuối cùng tích lũy lâu dài sử dụng một lần, nhảy lên giai đoạn mới.

Kết quả nhất thời trang bức quá lớn.

Hay lắm, lần này hay lắm, ba năm khổ sở tu luyện đạo hạnh trực tiếp biến mất, Thuỷ Lộc tức giận đến mức muốn cắn người.

"Thôi đi, ngươi còn khá tốt, dù sao đã từng đột phá, tu hành lần nữa cũng không khó, khó khăn lắm ta mới mọc ra rễ cây, đều bị một đạo sét đánh suýt thì thiêu hủy, suýt gây tai họa cho bản thể của ta, lần này ít nhất không có năm mươi năm đừng mong mọc lại!"

Gốc cây già bên cạnh cũng khóc không ra nước mắt.

Cái gọi là một cây đa thành rừng, khó khăn lắm rễ cây của hắn ta mới lan tràn ra bốn phía.

Vì lúc trước ở trong thành thị, hôm nay nơi này đào, ngày mai chỗ kia đào, thật sự không được yên tĩnh, lại mẹ nó xây tàu điện ngầm, cho nên gốc cây già đã cuộn cả rễ lại.

Lại tới nơi này, khó khăn lắm mới triển khai ra.

Lần này tốt lắm, một tia sét thiêu chết hơn phân nửa.

Thứ này chỉ có thể từ từ sinh ra, không có năm mươi năm cũng không mọc lại được.

Dù là tổn thất nặng nề, lòng dạ tu dưỡng của gốc cây già vẫn vô cùng vững vàng, mặt không đổi sắc, ngược lại vô cùng rộng lượng, điều này khiến Thuỷ Lộc đang khóc lóc thật sự khó coi.

"Cút! Lão bất tử nhà ngươi, năm mươi năm có là dài với ngươi không?"

Được gốc cây già an ủi, Thuỷ Lộc chỉ thiếu nhảy dựng lên chửi đổng.

Năm mươi năm với gốc cây già do cây cối thành tinh như hắn ta, có tính là gì chứ.

So sánh với thọ mệnh dài dằng dặc của hắn ta, năm mươi năm này không khác gì mấy tháng của người bình thường.

Tạm thời cho là cắt tóc thất bại, cạo trọc một lần tóc sẽ mọc lại.

Nhưng Thuỷ Lộc không dám hứa chắc mình còn có bao nhiêu năm mươi năm, tuổi tác của hắn ta thật sự hơi lớn.

Từ triều Thanh sống đến bây giờ, cho dù là yêu tinh cũng không có mấy người sống lâu như hắn ta.

Theo lời của Thuỷ Lộc, hắn ta còn có mấy cái năm mươi năm, chính hắn ta cũng không dám hứa chắc.

Sở dĩ ngoan ngoãn đi theo Triệu Khách, không chỉ dự định chờ hắn chết.

Đối với hắn, đi theo Triệu Khách gặp đủ loại đồ vật ly kỳ cổ quái cũng là một loại cơ duyên.

"Được được, chờ có cơ hội, ta tìm một vài đồ tốt cho ngươi, bồi bổ cho ngươi thật tốt!"

Triệu Khách mở miệng an ủi Thuỷ Lộc một chút, bổ thì vẫn phải bổ.

Triệu Khách dự đoán, có cơ hội còn phải thử xem có luyện được đan dược gì không.

Trong không gian khủng bố có bảo bối, nếu dựa vào Nhiếp nguyên thủ của hắn luyện ra một số thứ trâu bò, để Thuỷ Lộc bồi bổ một chút sớm khôi phục lại.

Sau này hắn còn buồn bực không có máu hươu uống?

Ừ... Thịt hươu ngon cũng rất bổ.

Không biết rốt cuộc lão già này là hươu gì, có sinh ra xạ hương hay không.

Triệu Khách suy nghĩ trong lòng, chờ có cơ hội phải kiểm tra toàn thân cho Thuỷ Lộc, xem có linh kiện gì có thể mọc ra hay không, không ngại cắt đi bồi bổ cho bản thân.

Ôi... Nhà có một người già như có một món bảo bối.

Thuỷ Lộc điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hồn nhiên không chú ý tới Triệu Khách đang quan sát hắn ta từ sau lưng.

Ánh mắt nhìn về phía biển mây nơi xa.

"Nên làm gì với con rồng này đây?"

Hiện tại thỉnh thoảng bóng Long lại hiện ra trong biển mây, không hề có ý biến mất.

Giữ lại một con rồng ở trong Đại Hạ đỉnh cũng không phải chuyện gì tốt.

Vừa rồi đánh ra tia sét đã khiến trong Đại Hạ đỉnh chấn động lắc lư.

Nếu thêm mấy cái nữa, Triệu Khách đoán hắn cũng bị Đại Hạ đỉnh phản phệ.

Về phần chuyển ra ngoài, trên cơ bản không cần suy nghĩ, tên này to như vậy, với năng lực khống chế Đại Hạ đỉnh hiện tại của hắn căn bản không mời nổi nó.

Mặc kệ nó có phản kháng hay không, dù ngoan ngoãn đợi ở đó không nhúc nhích để Triệu Khách đưa ra khỏi Đại Hạ đỉnh, cũng không tiễn đi nổi.

Bình Luận (0)
Comment